Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nhưng không phải nói Hoang Cổ Thánh Thể đã biến thành phế thể sao, sao Thần Tử Quân Gia này còn cường hãn như vậy?”
“Ai biết được, yêu nghiệt đều không thể suy đoán theo lẽ thường được.”
Sau khi mọi người biết được Quân Tiêu Dao là Hoang Cổ Thánh Thể thì càng khơi dậy một mảnh ồ lên.
Trước đó, gần như không ai biết Quân Tiêu Dao là Hoang Cổ Thánh Thể.
Dù sao Vạn Cổ Táng Thổ và Tiên Vực rất tách biệt, không có giao lưu. Trừ các thế lực đỉnh cấp Minh Vương điện có thể lĩnh ngộ được tin tức của ngoại giới ra thì các sinh linh Táng thổ bình thường căn bản không biết chuyện xảy ra tại Tiên Vực.
Nhưng sau khi biết, sinh linh Táng thổ ở đây càng thêm hưng phấn.
Đây chính là trận quyết đấu giữa thánh thể và bá thể vạn năm khó gặp!
Nghe thấy lời nói hàm chứa miệt thị kia của Quân Tiêu Dao, Sở Thiên Bá cũng lạnh lùng nói: “Tàn phế thể? A... Ngươi được xưng là Hoang Cổ phế thể, có tư cách gì nói lời này?”
Thật ra lời Sở Thiên Bá nói không phải không có lý.
Hoang Cổ Thánh Thể và Thương Thiên Bá Thể xưa nay đối địch, đã là sự thật mọi người đều biết.
Trong ghi chép lịch sử xa xưa thì hai bên có thắng có bại.
Nhưng từ khi bắt đầu thời đại cận cổ, trời giáng mười sợi gông xiềng, hạn chế Hoang Cổ Thánh Thể trưởng thành, trong mơ hồ có cảm giác bá thể muốn đè ép chiến thắng thánh thể.
Đây cũng là nguyên nhân khiến Sở Thiên Bá tự tin như vậy.
Ở thời đại cận cổ, Hoang Cổ Thánh Thể trời sinh đã không bằng Thương Thiên Bá Thể, khó có thể trưởng thành, càng đừng nói tu luyện đến đại thành.
Nghe thấy Sở Thiên Bá nói vậy, chúng sinh linh ở đây cũng hơi đồng ý.
Mặc dù là đám người Lang Huyên, Tần Tiên Nhi đứng ở phe Quân Tiêu Dao, cũng không thể không thừa nhận.
Hoang Cổ Thánh Thể thật sự có danh xưng phế thể.
Nhưng nghe thấy lời này, Quân Tiêu Dao lại muốn cười.
Tầm mắt của Sở Thiên Bá nông cạn đến mức độ nào. Hắn ta hoàn toàn không biết, từ khi Quân Tiêu Dao sinh ra cũng đã đánh vỡ mười sợi gông xiềng.
Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì ngày sau Quân Tiêu Dao nhất định sẽ lột xác thành Hoang Cổ Thánh Thể đại thành. Điều này gần như là chuyện ván đã đóng thuyền.
Đến lúc đó, cái gì mà bá thể chứ, tất cả đều phải bị hắn trấn áp.
“Ếch ngồi đáy giếng không biết gì là biển cả, hạ trùng không biết băng tuyết là chi, còn có thể nói gì với hạng người ếch ngồi đáy giếng như ngươi, vẫn là thành thành thật thật nằm trở về quan tài của mình đi, đừng bò ra nữa.”
Quân Tiêu Dao vân đạm phong khinh mà buông xuống một câu, lại làm khí tức cả người Sở Thiên Bá bùng nổ, giống như một hùng sư bạo nộ.
Tính cách của các Thương Thiên Bá Thể luôn bá đạo vô biên, duy ngã độc tôn, há có thể chịu đựng loại khiêu khích này?
Đặc biệt là ngày thường tuy Quân Tiêu Dao không nói nhiều lắm, nhưng miệng mà độc lên thì quả thực có thể tức chết người. Trước đó đã có rất nhiều thiên kiêu lĩnh hội độ độc miệng của Quân Tiêu Dao.
“Ngươi quả thực đang tìm đường chết...” Sở Thiên Bá nhịn không được muốn ra tay.
“Đừng nóng vội, cơ duyên Táng Giới mới là quan trọng nhất, chờ bá thể của ngươi hoàn toàn khôi phục thì đối phó hắn còn không phải dễ như ăn cơm bữa sao.” Một cường giả của Minh Vương điện đứng bên cạnh ngăn cản Sở Thiên Bá, lập tức truyền âm.
Tuy người của Minh Vương điện đều rất tin tưởng Sở Thiên Bá, nhưng Quân Tiêu Dao cũng thật sự không thể khinh thường.
Tất nhiên họ sẽ không phạm phải loại sai lầm cấp thấp như khinh địch.
Sở Thiên Bá nghe vậy thì vẫn hơi không cam lòng, nhưng cũng không ra tay.
“Không dám động thủ sao?” Nhìn thấy Sở Thiên Bá thu tay lại, Quân Tiêu Dao không lưu tình chút nào mà trực tiếp vạch trần.
“Ngươi... Hừ, ta sẽ đánh một trận với ngươi ở Táng Giới!” Sắc mặt Sở Thiên Bá thực lạnh lẽo.
Giữa hắn ta và Quân Tiêu Dao nhất định sẽ có một trận chiến.
Quân Tiêu Dao cũng không để ý.
Nói thật, Quân Tiêu Dao cũng chẳng có hứng thú gì mấy đối với loại bá thể tàn khuyết này. Đánh bại cũng không có cảm giác thỏa mãn gì cả.
“Được rồi, chuẩn bị tiến vào đi.” Cường giả của Minh Vương điện lạnh lùng liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái, sau đó nói với Sở Thiên Bá.
Sâu trong hư không nơi xa xuất hiện một cái khe không gian. Đó là khe hở vỡ ra của Táng Giới.
Trừ cái khe này ra, sinh linh Táng thổ căn bản không có khả năng tiến vào phong ấn Táng Giới.
Nhìn cái khe không gian kia, Quân Tiêu Dao mơ hồ sinh ra một cảm giác kỳ dị. Hình như có cái gì đang kêu gọi mình.
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao chuẩn bị tiến vào, cường giả của Minh Vương điện lạnh lùng mở miệng nói: “Ngươi muốn làm gì?”
Quân Tiêu Dao hơi nhướng mày lên, cũng không cảm thấy bất ngờ.
“Tiến vào Táng Giới.”
“Một thiên kiêu ngoại giới như ngươi có tư cách tiến vào Táng Giới sao?” Cường giả của Minh Vương điện lạnh nhạt nói.
“Đúng vậy, sinh linh ngoại giới không có tư cách tiến vào Táng Giới.” Cường giả của Bát Tí Chu Ma tộc lạnh lùng nói.
Thiên kiêu tộc bọn họ bị Quân Tiêu Dao ngược sát, tất nhiên trong lòng họ cực kỳ hận Quân Tiêu Dao.
Nhưng nghĩ đến lai lịch và bối cảnh của Quân Tiêu Dao, bọn họ hận đến mấy cũng không dám đơn độc động thủ. Nói không chừng đến lúc đó toàn bộ Bát Tí Chu Ma tộc sẽ bị diệt tộc.
“Không sai, ta cũng cho rằng sinh linh ngoại giới thật sự không thể tiến vào Táng Giới, Táng Giới là cơ duyên thuộc về sinh linh Táng thổ chúng ta.” Cường giả Luyện Thi Tông cũng mở miệng.
Rút dây động rừng, một số thế lực lớn còn lại trong Táng Thổ cũng sôi nổi phản đối.
Trừ bỏ Tu La ma quốc ra thì không có thế lực nào đứng về phía Quân Tiêu Dao.
Có thể thấy được những sinh linh Táng thổ cũng phản cảm đối với hành động của Quân Tiêu Dao ở Táng thổ.
“Trước đó hình như các ngươi không có quy tắc này?”
Đối mặt với những lời phản đối nhất trí đó, vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thong dong, không có một tia phẫn nộ.
“Trước kia không có, nhưng hiện tại có.” Cường giả Thôn Thiên Ma Mãng tộc nói.
Mặc Lăng ôm hai tay trước ngực, cười lạnh mà nhìn Quân Tiêu Dao.
Ai bảo ngươi cuồng, hiện tại không phải cũng bất lực rồi sao.
Quả thật, bởi vì lai lịch của Quân Tiêu Dao nên bọn họ không dám tùy tiện động thủ với Quân Tiêu Dao.
Nhưng nếu chỉ ngăn cản hắn tiến vào Táng Giới thì quá đơn giản.