Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ánh mắt Quân Tiêu Dao cực kỳ lạnh nhạt, mang theo một tia thương hại nhàn nhạt.
“Từ đầu đến cuối, ngươi đều sai rồi, sai quá mức.”
“Ta sai rồi? Ta sai ở điểm nào?” Biểu cảm của Sở Thiên Bá đột nhiên trở nên dữ tợn.
“Trên đời này người có thể xưng là vạn cổ vô song, chỉ có một mình ta mà thôi!”
Quân Tiêu Dao phất ống tay áo một cái, đặt ở phía sau, lời nói bình đạm mà lại mang theo một khí phách duy ngã độc tôn.
Người có thể xưng là vạn cổ vô song, chỉ có một mình Quân Tiêu Dao ngươi!
“Ngươi...” Ngực Sở Thiên Bá chấn động, bỗng hộc ra một ngụm máu tươi.
Đạo tâm của hắn ta bị đả kích to lớn.
Tính cách của Quân Tiêu Dao quả thực còn khí phách hơn cả bá thể!
Vạn cổ vô song, chỉ có một mình hắn!
Một người cuồng đến mức nào, ngạo đến mức nào mới có thể nói ra những câu nói ngông nghênh như vậy?
“Kết thúc.” Quân Tiêu Dao đẩy ngang một chưởng, muốn chấm dứt tánh mạng Sở Thiên Bá.
Hai loại thể chất căn bản không có khả năng bình yên ở chung, chỉ có một bên ngã xuống mới có thể kết thúc tranh đấu.
“Không, ta không cam lòng!” Sở Thiên Bá lắc đầu, hắn ta có thể ngã xuống như vậy sao?
Đông một tiếng vang lên.
Sở Thiên Bá lại tung ra Tang Hồn Chuông, muốn mượn nó để giữ được mạng mình.
Còn mạng thì còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, nếu chết rồi sẽ không còn cái gì nữa.
Sở Thiên Bá không cho rằng mình còn có thể sống thêm một lần.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì lắc đầu và nói: “Sớm đoán được ngươi sẽ không bỏ cuộc, nhưng kết quả sẽ không có thay đổi gì cả.”
Hắn cũng tung ra cổ giáp tàn khuyết mà Khương Đạo Hư ban cho, chống lại uy năng của Tang Hồn Chuông.
Đồng thời còn tung một chưởng vào ngực Sở Thiên Bá.
Tiếng răng rắc liên tục vang lên.
Ngũ tạng lục phủ, bao gồm cả cốt cách của Sở Thiên Bá gần như đều bị chấn nát, cho dù là nguyên thần cũng đã bị chấn động kịch liệt, như sắp tan vỡ.
Cả người Sở Thiên Bá bị hất văng vào ao Chúng Sinh Luân Hồi, trong miệng không ngừng ho ra máu tươi hòa lẫn với nội tạng.
Ánh mắt của Quân Tiêu Dao thật nhàn nhạt.
Hắn biết, Sở Thiên Bá nhất định sẽ phải ngã xuống.
“Khụ khụ... Quân Tiêu Dao, ngươi rất đắc ý sao?”
Sau khi cảm nhận được sinh mệnh của mình sắp tiêu tan, trên mặt Sở Thiên Bá hiện ra sự dữ tợn điên cuồng.
“Đắc ý? Dẫm chết một con kiến thì có gì để đắc ý?” Quân Tiêu Dao thản nhiên trả lời.
Hoàn toàn không có cảm giác thành tựu gì cả.
Phụt!
Sở Thiên Bá lại hộc máu.
Con mẹ nó!
Người cũng sắp phải chết, có thể nói hai câu dễ nghe hay không?
Sở Thiên Bá quả thực muốn nổ tung.
Nhưng hắn ta vẫn lộ ra nụ cười điên cuồng, hàm răng nhiễm máu tươi, lạnh lẽo mà nói: “Quân Tiêu Dao, Thiên Đạo có Luân Hồi, trời xanh tha cho ai, sẽ có một ngày, ngươi cũng sẽ cảm nhận được thống khổ hiện tại của ta.”
“A... Trời xanh tha cho ai?”
“Ngày sau bản Thần Tử sẽ quân lâm vạn cổ, quan sát trời đất bao la, trời đã là thứ gì?” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Cái gì mà nhân quả, cái gì mà Thiên Đạo, trước nay hắn luôn không tin!
Có đủ thực lực thì có thể làm chúa tể tất cả!
Nhìn thấy tâm thái vô địch coi thường tất cả của Quân Tiêu Dao, cả Sở Thiên Bá cũng cảm thấy chấn động.
Đạo tâm vô địch của người này gần như không thể lay động.
“Quân Tiêu Dao, lời này nói quá sớm, ta có dự cảm, trong đời này, Bá Vương nhất mạch bá thể của ta sẽ hiện thế, hắn sẽ chung kết truyền thuyết vô địch của ngươi!”
Lời này của Sở Thiên Bá cũng làm đôi mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Bá Vương?
Hắn cũng từng nghe nói đến xưng hô này, nó không phải là chỉ một người nào đó, mà là người mạnh nhất trong nhất mạch bá thể.
Trong ghi chép thời xa xưa, nhất mạch Thương Thiên Bá Thể cũng từng có Bá Vương xuất thế.
Mà mỗi một đời, chỉ cần có Bá Vương xuất thế thì phần lớn Hoang Cổ Thánh Thể sẽ rơi vào hoàn cảnh xấu hoặc là hạ phong!
Mà thời đại không có Bá Vương xuất thế thì Hoang Cổ Thánh Thể có thể chiếm cứ ưu thế.
Nguyên nhân không vì điều gì khác, bởi vì Bá Vương là thăng hoa cực cảnh của nhất mạch bá thể, các phương diện năng lực càng mạnh hơn Thương Thiên Bá Thể.
Hoang Cổ Thánh Thể bình thường thật sự không có ưu thế gì khi đối đầu với Bá Vương.
“Bá Vương xuất thế thì đã sao, dù sao ngươi cũng không nhìn thấy được.” Quân Tiêu Dao không sinh ra gợn sóng gì vì tin tức này.
Chờ đến khi Bá Vương xuất thế, không biết thực lực của Quân Tiêu Dao đã mạnh đến mức nào rồi.
“A... Quân Tiêu Dao, ngươi xác định mình có thể tồn tại đi ra ngoài sao?” Sở Thiên Bá bỗng lộ ra một nụ cười quỷ dị.
Ngay sau đó, hắn ta bỗng tung ra một đại ấn đen nhánh, đồng thời khí huyết cả người nổ tung, phóng thích ánh sáng và sức nóng cuối cùng của mình.
“Minh Vương Phá Phong Ấn, giải phong!”
Sở Thiên Bá hao hết sức mạnh cuối cùng để thúc giục Minh Vương Phá Phong Ấn này, sau đó trực tiếp ném nó vào ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Chỉ thoáng chốc, thiên địa rung chuyển, Táng Giới chấn động!
Không ai nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng sửng sốt mất một hô hấp.
Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Sở Thiên Bá đã dùng tánh mạng hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình.
Minh Vương Phá Phong Ấn này là sư tôn Thiên Minh Táng Hoàng giao cho hắn ta, bảo hãy ném vào ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Sau đó, ao Chúng Sinh Luân Hồi nổ vang rung động, giống như sôi trào, nước ao ào ạt kích động.
Sức mạnh phong ấn trong mộ địa Vạn Linh lại bắt đầu dần dần tan rã.
Đồng thời, phong ấn Táng Giới cũng đang rung động.
“Hả? Đây là...” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Chẳng lẽ ao Chúng Sinh Luân Hồi này là trung tâm sức mạnh phong ấn của Táng Giới sao?
Sở Thiên Bá hành động như vậy là muốn Táng Giới phá giải được phong ấn?
Thân thể Sở Thiên Bá bắt đầu sụp đổ, khí tức cũng ngã xuống.
Hắn ta phát ra tiếng gầm rú vang dội: “Sư tôn, báo thù cho con!”
Rống xong, thân thể Sở Thiên Bá hỏng mất, cả người trực tiếp tan vỡ thành một bãi huyết nhục.
Một vị Thương Thiên Bá Thể ngã xuống!
Nhưng đồng thời, toàn bộ mộ địa Vạn Linh đều đang run rẩy.
Những văn bia phủ đầy bụi đó đều đang lập loè, trên đó hiện ra vô số phù văn phong ấn.
Mà phía dưới văn bia, từng cái khe bắt đầu lan ra, có tử khí nồng đậm quay cuồng.
Hình như bên dưới mộ địa Vạn Linh này có phong ấn một đám đại lão Táng thổ.