Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thậm chí khí tức kia còn làm bọn họ cảm nhận được một sự kinh ngạc và chấn động cực độ!
Mà A Cửu đang chiến đấu với Long Hài Táng Hoàng, sau khi cảm nhận được khí tức kia thì trong Trọng Đồng cũng có ánh hào quang lập loè.
“Là hắn sao?”
Sâu trong mộ địa Vạn Linh, khí tức đột nhiên kích động làm cả chiến cuộc đều là đã xảy ra biến hóa.
Sau đó.
Một đao quang khủng bố vô biên, bỗng ngang trời chém đến.
Một đao chém ngang trời cao, cứ như xé rách cả vòm trời thành hai mảnh, cái khe không gian thật lớn giống như vết thương trên trời xanh nằm ngang qua khung trời vạn dặm!
Một đao này quét thẳng về hướng đám người Thiên Minh Táng Hoàng!
“Thiên... Thiên Tôn!”
Cảm nhận được một đao mang khí tức khủng bố này, sắc mặt đám người Thiên Minh Táng Hoàng lập tức thay đổi.
Các Táng Hoàng luôn luôn cao cao tại thượng, quan sát hàng tỉ sinh linh Táng thổ, giờ phút này trong mắt lần đầu tiên toát ra chấn động.
Trong loáng thoáng còn có một loại sợ hãi!
Một đao này là uy thế của Thiên Tôn!
Sau Thông Thánh Cửu Giai chính là Chí Tôn thất cảnh.
Bởi vì cường giả Chí Tôn cao cao tại thượng, cho nên thế nhân gọi chung là Chí Tôn vô thượng.
Nhưng Chí Tôn cảnh cũng có phân chia ra bảy cấp bao gồm Chuẩn Chí Tôn, Chí Tôn, Tiểu Thiên Tôn, Đại Thiên Tôn, Vô Thượng Huyền Tôn, Tạo Hóa Thần Tôn, Hỗn Độn Đạo Tôn.
Trừ Chuẩn Chí Tôn ra thì phần lớn Chí Tôn vô thượng đều là Chí Tôn cảnh phổ thông mà thôi.
Mà cường giả Tiểu Thiên Tôn trên một bậc cũng càng thêm thưa thớt.
Chí Tôn thất cảnh, mỗi khi thăng cấp lên một cảnh cũng rất khó khăn, còn khó hơn Thông Thánh Cửu Giai trước đó rất nhiều.
Có thể suy ra chênh lệch này lớn đến mức nào.
Mà giờ phút này, đao quang quét ngang vạn dặm trời xanh này mơ hồ mang theo một luồng uy thế của Thiên Tôn.
Cho dù chỉ là Tiểu Thiên Tôn, cũng không phải những Chí Tôn bọn họ có thể chống cự.
“Tang Hồn Chuông!” Thiên Minh Táng Hoàng trực tiếp triệu ra chuẩn đế binh Tang Hồn Chuông.
Vài tên Táng Hoàng còn lại cũng thi triển ra thủ đoạn của bản thân, muốn chống đỡ một đao này.
Ầm ầm ầm!
Đao này giống như đánh nát chư thiên, Thiên Minh Táng Hoàng còn đỡ, dù sao cũng là cường giả trong ba người đứng đầu Táng thổ thập vực, chỉ bị đẩy lui mà thôi.
Nhưng ba tên Táng Hoàng còn lại không may mắn như vậy.
Thiên Chu Ma Tôn và Táng Hoàng của Thôn Thiên Ma Mãng tộc đều phun ra một ngụm máu tươi.
Máu tươi bắn tung tóe, đập sụp cả một mảnh đất.
Tông chủ của Luyện Thi Tông còn thảm hại hơn, thi hoàng mà ông ta tung ra trực tiếp hứng trọn lấy một đao vào đầu.
Thân thể thi hoàng vô cùng kiên cố, có thể sánh ngang với Chí Tôn lại trực tiếp bị chém thành hai mảnh dưới một đao này!
“Không!” Hai mắt tông chủ của Luyện Thi Tông đỏ rực như máu, phát ra tiếng rống giận.
Hơn phân nửa thực lực của ông ta đều được gửi gắm trên người thi hoàng.
Thi hoàng bị hủy diệt thì sức chiến đấu của ông ta gần như không khác gì Chuẩn Chí Tôn.
Biến cố bất thình lình xảy ra khiến tất cả mọi người sợ ngây người.
Không ai nghĩ đến, mọi chuyện sẽ xảy ra chuyển biến như vậy.
Sâu trong mộ địa Vạn Linh, một bóng người vĩ ngạn chậm rãi đi ra.
Mỗi khi bước ra một bước, trời cao chư thiên như đang run rẩy, hư không gợn lên tầng tầng lớp lớp sóng gió.
Đó là một nam tử trung niên anh tuấn vĩ ngạn, trong mắt mang theo chút tang thương, tóc đen buông xuống đến gót chân.
Trên dưới toàn thân có vô số vết sẹo kết vảy, dính đầy bụi bặm tích lũy theo thời gian.
Tay phải ông xách theo một thanh trảm mã đao cao chừng một người, trên lưỡi dao nhiễm máu tươi màu đỏ sậm trầm tích.
Ánh đao diệt thế vừa rồi là phát ra từ đôi tay này.
Bóng người đó có khí tức như uyên như ma, khiến cường giả Chí Tôn cũng phải kiêng kị, không khỏi sợ hãi.
Ông ta chính là bóng người giống như tượng đất trước đó ngồi xếp bằng trong cổ động sâu trong mộ địa Vạn Linh.
Sau khi cảm nhận được khí tức của Quân Tiêu Dao, ông ta thức tỉnh!
Giống như sư tử ngủ say chợt thức tỉnh, rống một cái làm chấn động núi sông!
“Tu vi Tiểu Thiên Tôn, chẳng lẽ... Là ngươi!”
Khi nhìn thấy bóng người này, đồng tử của đám người Thiên Minh Táng Hoàng chợt co rụt lại.
Bọn họ nhớ tới kiếp nạn khủng bố hơn mười năm trước, cho dù là những người có tu vi Chí Tôn như bọn họ, cũng không dám tới quá gần.
Mà nam tử này là tùy tùng khi đó đi theo bên cạnh nhân vật cấm kỵ của Quân gia kia.
Nhưng mặc dù chỉ là tùy tùng, tu vi của ông ta cũng đủ để quét ngang tứ phương.
Giờ phút này, nam tử trung niên đó mang theo ánh mắt thật lạnh nhạt, tỏa ra sát ý cùng cực.
Cứ như trong mắt ông ta, đám người Thiên Minh Táng Hoàng chỉ là sơn dương đợi làm thịt.
Ánh mắt của nam tử trung niên đầu tiên là dừng lại trên người A Cửu.
A Cửu cũng đã sớm chú ý tới ông.
“Quả nhiên ngươi luôn bảo hộ tại đây, Ma Vương Lý Tín...” Trong Trọng Đồng của A Cửu cũng lộ ra một tia hoài niệm.
Cuối cùng ánh mắt của nam tử trung niên dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao cũng nhìn nam tử đột nhiên hiện thân này.
Nói thật, hắn có nghi hoặc.
Chẳng lẽ nam tử này vẫn luôn canh giữ sâu trong mộ địa Vạn Linh sao?
Nhưng Quân Tiêu Dao có thể cảm nhận được được, nam tử này không có chút sát ý nào với hắn.
Nếu không thì ông ta cũng sẽ không xuất đao kia để giải cứu mình.
“Ngươi là...” Giọng nói của Quân Tiêu Dao hơi khựng lại.
Tất cả sinh linh Táng thổ ở đây đều nín thở.
Rốt cục vị cường giả khủng bố cấp bậc Tiểu Thiên Tôn đột nhiên xuất hiện này có lai lịch ra sao?
Nam tử trung niên bước từng bước một đi đến trước người Quân Tiêu Dao.
Sau khi đến gần, Quân Tiêu Dao mới phát hiện trên người nam tử này có rất nhiều vết sẹo kinh hãi đập vào mắt.
Khó có thể tưởng tượng, bị thương thế trầm trọng như vậy mà nam tử còn có thể sống sót.
Nam tử trung niên nhìn Quân Tiêu Dao, cặp mắt đen nhánh giống như vực sâu kia lại hiện ra một chút dao động khó có thể che giấu.
Ánh mắt kia mang theo một chút... Vui mừng và từ ái.
Ngay sau đó, giữa ánh nhìn của tất cả sinh linh Táng thổ, nam tử này khụy một gối trước Quân Tiêu Dao, chậm rãi quỳ xuống!
“Thần Vương Bát Bộ Chúng Lý Tín dưới trướng Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối, tham kiến thiếu chủ!”