Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Quân gia không nói cho thiếu chủ, tất nhiên là không muốn hiện tại thiếu chủ phải gánh vác áp lực quá lớn, chờ đến lúc thì tất nhiên thiếu chủ sẽ biết được tất cả.” Lý Tín nói.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì khẽ gật đầu, cũng không cưỡng bách Lý Tín nói cái gì.
“Nhưng có thể khẳng định chính là, chủ thượng... Là một anh hùng.” Giọng nói của Lý Tín thâm trầm, mang theo kiên định.
Quân Tiêu Dao khe khẽ thở dài nói: “Từ xưa anh hùng không sống lâu, nếu có thể, ta càng nguyện ý phụ thân là một kiêu hùng.”
Quân Tiêu Dao không phải loại anh hùng vô tư phụng hiến này.
Tương phản, tính cách của Quân Tiêu Dao thiên hướng lạnh nhạt ích kỷ, chỉ biết làm chuyện có lợi cho bản thân.
Đương nhiên, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng lớn.
Nếu ngày sau, Quân Tiêu Dao cường đại tới mức đủ để miệt thị tất cả quy tắc.
Vậy thuận tay cứu vớt thế giới một chút, cũng chưa chắc không thể.
Nhưng hiện tại, quan trọng nhất vẫn là chuyện phong ấn Táng Giới.
“Thiếu chủ, xin hãy rời đi đi.” Lý Tín chắp tay và nói.
Còn ông ta sẽ không rời đi, phải luôn canh giữ ở nơi đây.
“Thiếu chủ, chúng ta đi thôi.” A Cửu cũng đi tới bên người Quân Tiêu Dao.
Cả Lý Tín cũng bất lực với tình huống trước mắt.
Quân Tiêu Dao càng không có khả năng thay đổi cái gì.
“Xem ra Thần Tử Quân Gia phải đi.”
“Khẳng định phải đi rồi, không đi thì ở lại để đại lão Táng Giới phá phong diệt sát sao?” Các sinh linh Táng thổ vây xem đằng xa đang châu đầu ghé tai.
Dù thế nào Quân Tiêu Dao cũng không có khả năng lưu lại trong tình huống này.
Không nói đến Táng Giới đại lão sắp phá phong ấn, cho dù là Táng Hoàng ngủ đông trong bóng tối cũng hận Quân Tiêu Dao thấu xương.
Nếu có cơ hội, bọn họ cũng không ngại ra tay.
“Đi? Vì sao phải đi, ta còn muốn tu luyện đột phá trong ao Chúng Sinh Luân Hồi.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Trước đó hắn đã hạ quyết định, muốn tu luyện trong ao Chúng Sinh Luân Hồi.
Ở thế giới Tiên Cổ, cơ duyên giống như vậy cũng ít càng thêm ít, tất nhiên Quân Tiêu Dao sẽ không bỏ qua.
“Thiếu chủ, xin hãy nghĩ lại.” Lý Tín nói.
Hiện tại cũng không phải lúc cậy mạnh.
Quân Tiêu Dao mỉm cười lắc đầu.
Tất nhiên hắn sẽ không thể hiện anh hùng.
Quân Tiêu Dao càng không đi làm những hành vi ngu xuẩn dùng mạng đi trang bức.
“Nếu ta nói, ta có thể phong ấn Táng Giới lại thì sao?”
Câu nói của Quân Tiêu Dao vừa dứt, hoàn cảnh vốn đã yên tĩnh lại càng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng châm rơi.
“Thần Tử Quân Gia nói... Hắn có thể phong ấn Táng Giới?” Một đám sinh linh Táng thổ trợn tròn mắt.
Nghe thấy Quân Tiêu Dao nói thế, những sinh linh Táng thổ này đều choáng váng.
Phong ấn Táng Giới?
Đùa cái gì vậy!
Cho rằng muốn phong ấn Táng Giới là có thể phong ấn sao?
Hiện tại Táng Giới sắp phá phong, trừ phi Quân Vô Hối hiện thân lại, bằng không ai có thể phong ấn Táng Giới?
Không chỉ là đàn sinh linh Táng thổ này, ngay cả một vài Táng Hoàng ẩn trong chỗ tối, chờ hành động vào bất cứ lúc nào cũng có chút kinh ngạc.
Làm ơn, khoác lác có thể viết bản nháp trước một chút không?
Tuy rằng bọn họ thừa nhận, Quân Tiêu Dao thật yêu nghiệt, rất có thể ngày sau sẽ trở thành cường giả tuyệt đỉnh.
Nhưng vấn đề là hiện tại Quân Tiêu Dao mới chỉ là Thần Hỏa Cảnh mà thôi.
Một hậu bối Thần Hỏa Cảnh muốn phong ấn Táng Giới?
Điên rồi hả!
“Là đang nói giỡn sao?”
“Không sai, tuyệt đối là nói giỡn, sao có thể làm được?” Tất cả sinh linh Táng thổ đều lắc đầu.
Cái lồng đèn da trâu này thổi lớn quá rồi.
Đừng nói là sinh linh Táng thổ, cho dù là Lý Tín và A Cửu cũng sửng sốt.
Nói thật, nếu nói ra lời này không phải là Quân Tiêu Dao mà là người khác, bọn họ nhất định sẽ dùng ánh mắt xem ngốc tử mà nhìn đối phương.
Nhưng nếu là Quân Tiêu Dao nói ra, tất nhiên Lý Tín sẽ không châm chọc cái gì, mà là chắp tay và nói: “Thiếu chủ, việc này không phải trò đùa.”
“Ta biết, ngươi thấy ta như đang nói giỡn sao?” Vẻ mặt Quân Tiêu Dao thật thong dong bình tĩnh.
Căn bản không giống như đang nói giỡn.
“Thiếu chủ có nắm chắc không?” Tuy rằng trong lòng cảm thấy không có khả năng quá lớn, nhưng Lý Tín vẫn mở miệng dò hỏi.
Ông ta tuyệt đối không muốn nhìn thấy Táng Giới phá phong ấn.
“Ta có nắm chắc, nhưng cần các ngươi trợ giúp.” Quân Tiêu Dao hít sâu một hơi, nói.
“Nếu thiếu chủ có phân phó gì, Lý Tín nhất định sẽ làm được.” Lý Tín và A Cửu đều không có vấn đề.
Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia suy tư, lại nhìn về phía nữ Táng Hoàng quỷ diện không rên một tiếng trên bầu trời.
“Ta... Cũng cần ngươi trợ giúp.” Quân Tiêu Dao nói, ánh mắt nhìn về phía nữ Táng Hoàng quỷ diện.
Hắn không xác định nữ Táng Hoàng quỷ diện có thể giúp hắn không, nhưng vẫn muốn nói ra.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao xin nữ Táng Hoàng quỷ diện giúp đỡ, những sinh linh Táng thổ còn lại đều mở to hai mắt mà nhìn.
Tính cách của nữ Táng Hoàng quỷ diện có tiếng quái gở lãnh ngạo, sao lại có hành động thiện ý trợ giúp người khác được chứ?
Nhưng điều làm chúng sinh linh trợn mắt há hốc mồm chính là, ánh mắt dưới lớp mặt nạ của nữ Táng Hoàng quỷ diện hơi lập loè, sau đó gật gật đầu.
“Con mẹ nó, này xem mặt thế giới!” Một đám Táng thổ nam tính trong lòng chua lòm.
Vì sao nhân vật băng sơn cấp nữ thần cao ngạo mà lạnh nhạt trong mắt bọn họ lại để mắt Quân Tiêu Dao đến như thế?
Thiên lí bất dung!
Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười với nữ Táng Hoàng quỷ diện.
Nụ cười kia tuấn tú tuyệt thế.
Cho dù là nữ Táng Hoàng quỷ diện cũng phải thất thần trong nháy mắt.
Nàng không phải nhan cẩu gì, chỉ là nụ cười như trùng khít với nụ cười mơ hồ trong trí nhớ.
“Thật không dám giấu giếm, ta nắm giữ có một thuật phong ấn, nhưng lấy sức mạnh của ta thì hiển nhiên không có khả năng phát huy hoàn toàn hiệu quả ra, càng đừng nói là phong ấn Táng Giới.”
“Cho nên ta cần các ngươi cho ta mượn pháp lực, rót vào cơ thể ta.” Quân Tiêu Dao nói.
Tất nhiên thuật phong ấn mà hắn nói chính là khen thưởng đánh dấu, Cấm Tiên Thất Phong.
Thuật phong ấn Này huyền diệu khó lường, uy năng mạnh mẽ tuyệt đối.
Đáng tiếc hiện tại Quân Tiêu Dao dựa vào chính mình thì nhiều nhất cũng chỉ có thể phóng ra một lớp phong ấn mà thôi.
Mà như vậy thì không thề phong ấn toàn bộ Táng Giới.