Chương 501: Long Cát công chúa rơi vào nguy hiểm
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không thể không nói, tính cách của Long Cát công chúa rất quyết đoán, có phong phạm nữ vương.
Cho dù là thiên kiêu chủng tộc Tiên Cổ, nàng cũng không nương tay mà giết chết.
Long Cát công chúa đưa tay ngọc ra, hóa ra Nghịch Long Thủ, long trảo màu vàng kim chụp vào thiên kiêu của Phong Linh tộc, dao động mạnh đến kinh người.
“Chân Thần Cảnh tiểu viên mãn!” Thiên kiêu của Phong Linh tộc cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hoảng sợ.
Long Cát công chúa này còn mạnh hơn các thiên kiêu ngoại giới còn lại quá nhiều, căn bản không phải cùng một cấp bậc.
“Khó trách quý nữ của Long Nhân tộc nói, phải dẫn nàng vào sát trận để đối phó, hiện tại xem ra quả nhiên là như thế.” Thiên kiêu của Phong Linh tộc kinh hãi không thôi.
Nếu không có sắp xếp trước đó, chỉ dựa vào bọn họ xông thẳng lên đánh thì dù có thể đánh chết Long Cát công chúa, phỏng chừng cũng sẽ tổn thất thảm trọng.
Thiên kiêu của Phong Linh tộc cũng thi triển thần thông, muốn chống cự một đợt, lưỡi gió màu xanh lá bắn ra, tua nhỏ hư không.
Nhưng toàn bộ đều bị long trảo màu vàng kim đẩy ngang đánh tan.
Phụt!
Thiên kiêu của Phong Linh tộc hộc ra một ngụm máu tươi, vỗ mạnh hai cánh màu xanh lá, lập tức xoay người chạy.
Phong Linh tộc trời sinh thân thiết với Phong chi pháp tắc, cho nên có ưu thế rất lớn ở phương diện tốc độ.
Nhìn kia thiên kiêu của Phong Linh tộc hóa thành một quang ảnh màu xanh lá rồi bỏ chạy, Long Cát công chúa không chút chần chờ mà trực tiếp đuổi theo.
Thiên kiêu của Phong Linh tộc này mạo phạm nàng như thế, còn cướp đi Long Xà Qủa của nàng, không giết chết hắn ta thì không bình ổn được phẫn uất trong lòng của Long Cát công chúa.
Đương nhiên, Long Cát công chúa cũng không phải ngốc, biết có lẽ thiên kiêu của Phong Linh tộc này đang đi tìm đồng bạn khác.
Nhưng Long Cát công chúa rất tự tin vào thực lực của mình, cho dù có thêm vài người thì nàng cũng không chút sợ hãi.
“Dám trêu chọc bổn cung, cũng đừng mơ có đường sống!” Đôi mắt của Long Cát công chúa phụt ra ánh sắc mạnh.
Kế tiếp là tiết mục một đuổi một chạy.
Không bao lâu sau, thiên kiêu của Phong Linh tộc bị đuổi tới một hẻm núi, thiên kiêu của Phong Linh tộc khẽ cắn môi, lắc mình tiến vào hẻm núi.
Long Cát công chúa hơi nhíu mày, gót sen khựng lại, nàng đảo thần thức qua, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.
Quả nhiên, trong hẻm núi đó, nàng mơ hồ cảm ứng được vài khí tức, tu vi đều không yếu.
“Cho rằng mai phục vài người thì bổn cung sẽ sợ hãi sao?”
Nếu không tra xét được khí tức thì có lẽ Long Cát công chúa sẽ có chút chần chờ. Nhưng nếu để nàng tra xét ra, tất nhiên Long Cát công chúa sẽ không kiêng kỵ gì.
Nàng điểm nhẹ gót sen, trực tiếp lắc mình tiến vào hẻm núi, nhưng sau khi tiến vào không bao lâu, dung nhan của Long Cát công chúa hơi thay đổi.
Trong hư không mơ hồ có trận văn tàn khuyết thoáng hiện. Sau đó, từng kiếm khí lao ra từ trong hư không.
“Sát trận?” Lúc này Long Cát công chúa mới nhận ra mình đã rơi vào bẫy rập.
Sát chiêu chân chính không phải vài khí tức nấp trong chỗ tối, mà là sát trận tàn khuyết cổ xưa này.
“Ha hả, quả nhiên đã chui đầu vô lưới.”
Chung quanh hẻm núi, bốn bóng người trẻ tuổi hiện lên, trừ thiên kiêu của Phong Linh tộc ban đầu ra thì còn có thiên kiêu của Nham Ma tộc, Lôi Viên tộc, Kim Cương tộc.
Bọn họ là thiên kiêu trẻ tuổi thực lực mạnh nhất trong tứ đại chủng tộc, tu vi yếu nhất trong đó cũng đã đến Chân Thần Cảnh hậu kỳ. Thiên kiêu của Lôi Viên tộc còn đạt tới tu vi Chân Thần Cảnh tiểu viên mãn.
Có thể nói, bốn người bọn họ liên thủ cộng thêm sát trận này cũng không phải không có khả năng giết chết Long Cát công chúa.
Long Cát công chúa cũng lập tức phản ứng lại, nàng vừa né tránh kiếm khí trong sát trận, vừa lạnh lùng nói: “Các ngươi cũng dám tính kế bổn cung, rốt cuộc là ai đứng sau lưng sai khiến các ngươi?”
Long Cát công chúa và tứ đại chủng tộc không oán không thù, không có mâu thuẫn gì cả. Thiên kiêu của tứ đại chủng tộc không cần cố ý nhằm vào nàng, còn dụ dỗ nàng đến đây. Hiển nhiên sau lưng là có người sau khiến.
“Ha hả, quả nhiên thông minh, nhưng đáng tiếc, chúng ta không thể nói cho ngươi biết.” Thiên kiêu của Lôi Viên tộc cười ha hả và nói.
Ngao Loan từng căn dặn bọn họ, không thể khai nàng ta ra, tất nhiên bọn họ sẽ không lắm mồm.
Trong Long Cát công chúa liên tục suy nghĩ, cũng không nghĩ ra là ai. Bởi vì trong tình huống bình thường, không ai dám trêu chọc nàng, càng đừng nói là tính kế.
Nếu nhất định phải tìm ra một người...
“Chẳng lẽ là...” Trong đầu Long Cát công chúa hiện lên một tia sáng, sau đó nghiến răng nghiến lợi.
“Quân... Tiêu... Dao!” Đôi mắt xinh đẹp của Long Cát công chúa phụt ra hàn quang.
Trừ Quân Tiêu Dao từng giao thủ mâu thuẫn với nàng ta ra, Long Cát công chúa thật sự không nghĩ ra còn có ai sẽ nhằm vào mình như vậy.
Hơn nữa lấy thủ đoạn và tính cách thâm độc của Quân Tiêu Dao, thật sự cũng có khả năng là hắn đứng sau lưng sắp xếp.
“Quân Tiêu Dao, dựa vào thực lực của ngươi cũng có thể đường đường chính chính mà đánh một trận với bổn cung, hà tất dùng thủ đoạn bỉ ổi giống như tiểu nhân này!” Long Cát công chúa khẽ kêu lên.
Nhưng các thiên kiêu của tứ đại chủng tộc liếc nhìn nhau một cái, trong mắt lộ ra hồ nghi.
Quân Tiêu Dao là ai?
Nhưng bọn họ cũng không nghĩ nhiều, bắt đầu chuẩn bị ra tay vây sát.
Mà Long Cát công chúa cũng không biết, trong nơi tối tăm, kẻ thật sự đứng sau màn làm chủ là Ngao Loan đang âm thầm quan sát.
“Quân Tiêu Dao là ai, nhưng không sao, như vậy cũng tốt.” Ngao Loan cũng kinh ngạc, nàng ta cũng chưa nghe nói đến cái tên của Quân Tiêu Dao.
Nhưng vậy cũng tốt, càng không ai hoài nghi đến Ngao Loan nàng.
Bên kia, Bạch Mị Nhi cũng đang quan sát.
Trong hẻm núi, đại chiến đã bùng nổ.
Long Cát công chúa bị nhốt trong sát trận, không chỉ phải ngăn cản sức mạnh của sát trận mà còn phải chống cự lại sự tấn công của bốn chủng tộc.
Thiên kiêu của tứ đại chủng tộc cũng không bước vào sát trận, mà đang đứng bên ngoài ra tay công kích, muốn tiêu hao hết sức lực của Long Cát công chúa.
Thiên kiêu của Phong Linh tộc vỗ hai cánh, vô số lưỡi gió màu xanh lá gào thét ra, thổi quét thiên địa.
Thiên kiêu của Kim Cương tộc tung ra một quyền, rất nhiều Kim Cương sắc bén nổ bắn ra, đủ để đâm cả ngọn núi thành tổ ong vò vẽ.
Thiên kiêu của Nham Ma tộc nâng đôi tay lên, sức mạnh mặt đất dâng trào, biến ra một tảng đa to lớn rồi ném mạnh ra, đủ để nghiền áp tất cả.