Chương 507: Long Cát công chúa thành công rơi vào bẫy
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nói đi, là ai sai khiến các ngươi?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Thật ra hắn biết rõ trong lòng, bởi vì đây là vở kịch mà hắn tự biên tự diễn, nhưng ở trước mặt Long Cát công chúa vẫn phải diễn một chút.
“Ta thừa nhận, lần này là chúng ta thua, không ngờ ngươi lại có một vị đạo lữ cường đại như vậy.” Thiên kiêu của Lôi Viên tộc lạnh lùng nhìn về phía Long Cát công chúa.
“Ngươi nói bậy gì đó, không phải...” Gương mặt Long Cát công chúa nóng lên, vội vàng phản bác, nhưng trong lòng lại có một cảm giác kỳ dị.
“Sao bổn cung có thể kết thành đạo lữ với một tên đáng giận như vậy.” Long Cát công chúa lẩm bẩm trong lòng.
Quân Tiêu Dao chính là kẻ địch số một, đối tượng nhất định phải diệt trừ của nàng.
“Các ngươi bỏ cuộc đi, ta sẽ không nói.” Thiên kiêu của Lôi Viên tộc bày ra dáng vẻ như lợn chết không sợ nước sôi.
“Ngươi cho rằng ta không có cách nào sao?” Quân Tiêu Dao cười cười.
Không biết vì sao, nhìn thấy nụ cười này của Quân Tiêu Dao, trong lòng thiên kiêu Lôi Viên tộc lập tức xuất hiện dự cảm chẳng lành.
Quân Tiêu Dao thúc giục sức mạnh nguyên thần, linh hồn lực hùng hồn mãnh liệt tuôn trào. Trong nháy mắt, thiên kiêu của Lôi Viên tộc cảm nhận được, trước mặt mình xuất hiện một cổ Phật cao màu vàng kim tới vạn trượng, khí thế bao la.
Cả tòa cổ Phật có tính áp bách cực mạnh, quả thực làm thiên kiêu Lôi Viên tộc hít thở không thông.
Đây chính là Đại Nhật Như Lai hiện hóa ra sau khi tu luyện Hiện Thế Như Lai Kinh.
Đại Nhật Như Lai ngưng tụ từ sức mạnh nguyên thần giống như Thái Sơn, mang theo lực áp bách khổng lồ.
Nhưng mà ác hơn còn ở phía sau, chỉ thấy Đại Nhật Như Lai giơ tay lên, một cối xay đen nhánh khủng bố xuất hiện, lây dính vết máu thần ma loang lổ.
Đó chính là Hỗn Độn Thần Ma diễn sinh ra từ Hỗn Độn Thần Ma Quan Tưởng Pháp.
Hai thứ này cho chồng lên nhau, cảm giác áp bách linh hồn thật sự lớn đến cùng cực.
Linh hồn của thiên kiêu Lôi Viên tộc bị nghiền áp trong Hỗn Độn Thần Ma, gặp phải đau đớn xưa nay chưa từng có.
Loại thống khổ linh hồn bị nghiền áp này không phải người thường có thể chịu đựng, quả thực còn khủng bố hơn mười tám tầng địa ngục.
Hơn nữa còn bị Đại Nhật Như Lai áp chế, tinh thần của thiên kiêu Lôi Viên tộc tan tác toàn diện, cuối cùng cũng không chịu đựng được mà hét lớn: “Ta nói ta nói, sai khiến chúng ta là quý nữ của Long Nhân tộc - Ngao Loan.”
“Quý nữ của Long Nhân tộc?”
Long Cát công chúa nghe vậy thì trong mắt lộ ra chút mờ mịt. Cả cái tên này nàng ta còn chưa từng nghe nói đến, càng đừng nói là có xung đột gì với quý nữ của Long Nhân tộc.
“Vì sao ả muốn hãm hại bổn cung?” Long Cát công chúa chất vấn.
“Cái này ta cũng không rõ lắm, nàng không nói với chúng ta, chỉ bảo chúng ta giết ngươi.” Thiên kiêu của Lôi Viên tộc suy yếu nói, hắn đã bị tra tấn đến sắp hỏng mất.
“Đáng giận!” Long Cát công chúa cắn chặt răng, cực kỳ căm hận Ngao Loan, rõ ràng không có liên quan gì mà nàng ta lại muốn hại nàng như thế.
“Chờ bổn cung tìm được Ngao Loan kia, nhất định phải bầm thây ả ra vạn đoạn!” Long Cát công chúa lạnh lùng nói.
Nghe lời nói chứa đầy sát ý của Long Cát công chúa, khóe miệng Quân Tiêu Dao nhếch lên một độ cong lạnh nhạt, Long Cát công chúa đã hoàn toàn rơi vào bẫy.
Kế tiếp, chắc hẳn Long Ngạo Thiên cũng sắp vào tròng.
Sau khi tìm hiểu ra tin tức thì Quân Tiêu Dao trực tiếp tung một chưởng diệt sát thiên kiêu của Lôi Viên tộc.
Ánh mắt Long Cát công chúa nhìn về phía của Quân Tiêu Dao có chút mất tự nhiên. Tuy rằng Quân Tiêu Dao là kẻ địch, nhưng nàng cũng không thể không thừa nhận, không có Quân Tiêu Dao thì nàng không chỉ không thể tìm ra độc thủ sau màn, thậm chí còn có khả năng mất mạng.
Nhưng Long Cát công chúa vẫn oán giận Quân Tiêu Dao, dù sao Quân Tiêu Dao đã nhục nhã nàng, còn nhìn thấy hết của nàng.
“Hiện tại biết độc thủ rồi, ngươi dưỡng thương trước, sau đó đi báo thù, còn ân oán giữa ngươi và ta thì sau này bản Thần Tử sẽ cho ngươi cơ hội khiêu chiến ta.” Quân Tiêu Dao rất thản nhiên mà nói.
Nghe thấy Quân Tiêu Dao nói vậy, Long Cát công chúa trầm mặc, nàng không nhìn thấu Quân Tiêu Dao là người như thế nào.
Nói hắn xấu thì thật sự xấu tới cực điểm, cực kỳ thâm sâu, làm nàng hận không thể phát điên.
Nhưng lần này, Quân Tiêu Dao không chỉ cứu nàng, còn thay nàng tìm ra độc thủ sau màn.
Thân là kẻ địch và đối thủ, thật ra Quân Tiêu Dao căn bản không cần làm như vậy, chỉ cần nhìn nàng chết thì được rồi.
“Tự ngươi điều tức đi, ta cũng không giúp ngươi chữa thương.” Quân Tiêu Dao xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao rời đi, Long Cát công chúa lại có chút thất thần.
Thật lâu sau, nàng mới thở dài và nói: “Quân Tiêu Dao, rốt cuộc ngươi là người như thế nào?”
Thở dài một tiếng, Long Cát công chúa cũng về tới khe núi âm u kia, điều tức thương thế, nàng ta thề phải làm Ngao Loan kia trả nợ máu.
Bên này, Lôi Minh Viễn nhìn Quân Tiêu Dao, sùng bái trong mắt đã đậm đến mức không hòa tan được.
“Thần Tử đại nhân, ngài ghê gớm như thần vậy, sùng kính của ta dành cho ngài giống như nước sông cuồn cuộn liên miên không dứt.” Lôi Minh Viễn tôn kính mà nói.
Quân Tiêu Dao lắc đầu và cười nói: “Đây không tính là gì, có đôi khi nữ nhân rất phức tạp, nhưng cũng có lúc rất đơn giản, muốn khống chế cũng không khó.”
“Chỉ sợ chỉ có Thần Tử đại nhân có thể dễ dàng làm được điều này.” Lôi Minh Viễn nói.
Trong lòng hắn ta cũng biết rõ ràng, chỉ có Quân Tiêu Dao mới có tư bản làm như vậy, đổi lại là nam nhân khác, muốn Long Cát công chúa liếc thêm một cái cũng không thể.
“A, Long Cát công chúa chỉ là công cụ mà thôi, kế tiếp phải xem phía Long Ngạo Thiên thế nào, đến lúc đó nói không chừng có thể xem một buổi song long đấu tuyệt vời.” Quân Tiêu Dao cười nói.
So với đẩy ngang nghiền áp, cảm giác loại đùa bỡn kẻ địch trong lòng bàn tay có vẻ không tồi.
Quân Tiêu Dao giống như thượng đế, khống chế toàn cục!
Bên kia, Long Ngạo Thiên hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.
Hắn đang điều tức, chuẩn bị cướp lấy cơ duyên khi Tiên Cổ Đạo Hồ phun trào. Còn về Ngao Loan và Bạch Mị Nhi, Long Ngạo Thiên cũng không hạn chế các nàng làm gì, các nàng cũng có thể đi tìm cơ duyên thuộc về chính mình.
Mà đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến giọng nói của Bạch Mị Nhi: “Ngạo Thiên ca ca.”