Chương 516: Sát ý mạnh đến cực điểm!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao lắc đầu, phất một tay qua, Đà Xá Cổ Đế Viêm bùng nổ, hoàn toàn đốt Cửu Mục Thiên Xà kia thành tro tẫn.
Ba thiên kiêu vương tộc đứng đầu đều đã ngã xuống.
Mà bên kia, đám sinh linh Tiên Cổ không có mắt nọ cũng bị ác quỷ La Sát trong cánh cửa địa ngục tàn sát sạch sẽ.
Sau đó, cánh cửa địa ngục đóng lại.
Toàn bộ Đạo Hồ khôi phục bình tĩnh.
Nhưng trái tim của mọi người chung quanh lại không thể bình tĩnh.
Thậm chí biểu hiện của Quân Tiêu Dao làm người ta hoài nghi có phải hắn đã sớm tiến vào Tiên Cổ hay không, nếu không tại sao thực lực lại mạnh đến vậy?
Đương nhiên, cũng có sinh linh đang thờ ơ lạnh nhạt, ví dụ như những chủng tộc Tiên Cổ đó.
“Thần Tử Quân Gia này triệt để đắc tội chủng tộc Tiên Cổ chúng ta, con đường của hắn không dài.” Một ít sinh linh Tiên Cổ thầm nghĩ.
Những thiên kiêu ngoại giới kia căn bản không biết, thiên kiêu của chủng tộc Tiên Cổ bọn họ cường đại đến mức nào. Thậm chí trong đó còn có tồn tại cường đại đạt tới Thiên Thần Cảnh!
“Công tử!”
“Thần Tử đại nhân!”
Đôi mắt của Quân Tuyết Hoàng và Quân Tích Ngọc sáng lấp lánh, tràn ngập vui sướng và sùng bái.
Thần Tử vẫn là Thần Tử, xưa nay không bao giờ làm người ta thất vọng. Hắn vĩnh viễn đứng ở phía trước mọi người.
Mà lúc này, Long Cát công chúa và Lôi Minh Viễn cũng đã xuất hiện.
Long Cát công chúa cũng không muốn lại bị Quân Tiêu Dao sai khiến, cho nên trước đó đã tránh đi thật xa.
“Long Cát công chúa!”
Nhìn thấy người tới, sắc mặt Quân Tuyết Hoàng và Quân Tích Ngọc đều đanh lại, mang theo địch ý.
“Không sao, tạm thời nàng ta vô hại.” Quân Tiêu Dao xua xua tay.
Lời hắn nói làm hai nàng đều ngơ cả ra.
Đây là chuyện gì?
“Việc này nói ra thì rất dài, tạm thời đừng nói chuyện, dù sao hiện tại nàng ta rất ngoan, vô hại, đừng để ý tới.” Quân Tiêu Dao nói.
“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Long Cát công chúa lại đang nghiến răng.
Sao lời này nghe thế nào cũng giống hình dung một con sủng vật?
Quân Tuyết Hoàng gật đầu, trong lòng càng bội phục thủ đoạn của Quân Tiêu Dao.
Nhưng trong mắt nàng vẫn mang theo địch ý, loại địch ý này là thù địch giữa các nữ người.
“Đúng rồi, hiện tại cục diện như thế nào?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Tuy Lôi Minh Viễn biết một ít tin tức, nhưng cũng có hạn, hỏi đám người Quân Tuyết Hoàng mới có thể lấy được càng nhiều tin tức.
Tiếp theo, Quân Tuyết Hoàng thuật lại tất cả những chuyện đã xảy ra cho Quân Tiêu Dao biết, bao gồm việc Đệ Tứ Tự Liệt Quân Vô Trần, Đệ Lục Tự Liệt Quân Đạo Lâm và Đệ Cửu Tự Liệt Quân Thiên Minh ngã xuống.
Khi Quân Vô Trần đang đột phá, bị Hắc Ám Thần Tử của Đọa Thần Cung ám toán chết.
Quân Đạo Lâm bị Thái Cổ hoàng tộc hại chết.
Khi Quân Thiên Minh đang đoạt bảo thì bị thiên kiêu đỉnh cấp của Tam Nhãn Thánh tộc – Một trong những tứ đại chủng tộc Tiên Cổ tùy tiện đánh chết.
“Tùy tiện đánh chết?” Quân Tiêu Dao nhướng mày, chú ý tới từ hình dung này.
Tốt xấu gì Quân Thiên Minh cũng là Đệ Cửu Tự Liệt của Quân gia, yếu thế nào cũng không có khả năng bị tùy tiện đánh chết.
Trừ phi người đánh chết của hắn ta có thực lực rất mạnh.
“Người đánh chết của hắn là Thiên Nhãn Thánh Tử của Tam Nhãn Thánh tộc, hình như tu vi là... Thiên Thần Cảnh...” Quân Tuyết Hoàng trầm thấp mà nói.
Thỏ tử hồ bi.
Quân Thiên Minh bị người ta tùy tiện đánh chết như vậy, trong lòng các nàng cũng không dễ chịu. Mà đám người Quân Vô Trần, Quân Đạo Lâm cũng chết thật thực oan uổng.
“Đọa Thần Cung, Thái Cổ hoàng tộc, Tam Nhãn Thánh tộc...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm, mặt không có cảm xúc.
Nhưng nhiệt độ của thiên địa chung quanh lại hạ nhanh xuống điểm đóng băng. Đó là sát ý lãnh khốc đến cực điểm, đông cứng cả thiên địa!
Quân Tiêu Dao nổi giận!
Xưa kia có thất phu giận dữ, máu bắn năm bước.
Đế hoàng giận dữ, máu chảy ngàn dặm.
Mà Thần Tử Quân Gia giận dữ thì sẽ thế nào?
“Quả nhiên là bản Thần Tử còn quá nhân từ sao?” Quân Tiêu Dao ngửa mặt lên trời, thở dài khe khẽ.
Nhân từ?
Đám người Quân Tuyết Hoàng, Quân Tích Ngọc nhìn máu tươi và hài cốt khắp nơi, trầm mặc không nói.
Nếu Quân Tiêu Dao cũng được gọi là nhân từ thì trên đời này không có ai tàn nhẫn.
Nhưng Quân Tiêu Dao cảm thấy vẫn không đủ.
“Ta bỗng có một nguyện vọng.” Quân Tiêu Dao ngẫm nghĩ rồi nói.
Quân Tuyết Hoàng, Quân Tích Ngọc, Lôi Minh Viễn, thậm chí cả Long Cát công chúa dung nhan lạnh lẽo đứng bên cạnh cũng nghiêng tai lắng nghe.
“Ta muốn giết đến khi ai trên đời này nhìn thấy Quân gia ta cũng phải quỳ rạp!” Quân Tiêu Dao gằn từng chữ.
Một câu vang lên, lôi đình nổ vang trong thiên địa!
Xưa nay lời nói không phải nói bậy được, nói ra một câu thì tương đương với có một phần nhân quả.
Đám người Quân Tuyết Hoàng cũng hít sâu một hơi. Quân Tiêu Dao muốn giết đến khi khi ai ai nhìn thấy người của Quân gia ta cũng phải quỳ xuống run rẩy sao?
Ánh mắt Long Cát công chúa cũng chấn động, người có tính cách khí phách như nữ hoàng vạn cổ như nàng ta cũng không dám tùy tiện nói ra lời này.
Quân Tiêu Dao lại có thể nói ra.
Giờ khắc này, gương mặt Quân Tiêu Dao không có cảm xúc, sát ý nghiêm nghị, cứ như là hai người khác nhau sovs trước đó trêu đùa nàng, Long Cát công chúa càng không rõ Quân Tiêu Dao là người như thế nào.
Nói xong câu đó, sát ý chung quanh thiên địa cũng, tan đi.
Quân Tiêu Dao vẫn rất bình tĩnh, cứ như lại biến thành công tử yên tĩnh như trích tiên nọ.
Ánh mắt Quân Tuyết Hoàng và Quân Tích Ngọc sáng lấp lánh, có Quân Tiêu Dao ở đây, trong lòng các nàng như có trụ cột chống đỡ.
“Đúng rồi, công tử, Mộc Lan tỷ ở khu vực trung tâm.” Quân Tuyết Hoàng nói.
Tính cách của Quân Mộc Lan cường thế bá đạo, là một nữ hán tử, lấy thực lực của nàng, tất nhiên muốn xông vào khu vực trung tâm một lần.
Mà Quân Tuyết Hoàng và Quân Tích Ngọc có tu vi hơi thấp, muốn chiếm cứ một Đạo Hồ ngàn trượng trước, sau đó lại gấp rút tiếp viện Quân Mộc Lan.
“Nàng cũng có mặt à, vậy chúng ta cùng đi đi.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vậy Đạo Hồ ngàn trượng này...” Quân Tuyết Hoàng chần chờ nói.
“A... người của Quân gia hoặc là không tranh, muốn tranh thì phải tranh cơ duyên tốt nhất.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.
Đạo Hồ vạn trượng mới là cơ duyên mà Quân gia nên chiếm cứ, Đạo Hồ ngàn trượng này đã là gì?
Hoàn toàn chướng mắt!