Chương 521: Quân Tiêu Dao bá đạo
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Thần Tử Quân Gia làm cho cả Long Nhân tộc cũng lựa chọn thoái nhượng, thật là ghê gớm.” Bên ngoài Đạo Hồ vạn trượng còn có một ít thiên kiêu ngoại giới xem diễn, đều là cảm thán.
Thân là một trong tứ đại chủng tộc của Tiên Cổ, thiên kiêu có thể làm Long Nhân tộc thoái nhượng thì có mấy người?
“Tha cho ta một lần?” Quân Tiêu Dao cười.
Lời này của Ngao Liệt thực sự có chút buồn cười.
“Chúng ta đi thôi.” Ngao Liệt lạnh lùng liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái.
Chờ đến khi Tiên Cổ Đạo Hồ phun trào xong, hắn ta sẽ lại tìm Quân Tiêu Dao tính sổ. Long Bích Trì cắn răng, tuy không cam lòng, nhưng cũng không dám nghi ngờ lựa chọn của Ngao Liệt.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại mở miệng: “Chậm đã.”
Bước chân của Ngao Liệt khựng lại, sắc mặt trầm xuống.
“Ngươi có ý gì?”
“Đạo Hồ vạn trượng này là thuộc về Quân gia ta.” Quân Tiêu Dao thản nhiên mà nói.
Lời này vừa nói ra, sắc mặt một vài thiên kiêu và sinh linh Tiên Cổ chung quanh đều biến đổi.
Toàn bộ khu vực trung tâm có tất cả bốn mảnh Đạo Hồ vạn trượng, mỗi chúng tộc trong Long Nhân tộc, Cổ Vu tộc, Tam Nhãn Thánh tộc đều chiếm một mảnh Đạo Hồ vạn trượng, còn mảnh Đạo Hồ cuối cùng mới để lại cho những người còn lại.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao lại nói Quân gia bọn họ muốn một mình chiếm cứ mảnh Đạo Hồ này, vậy thì có chút bá đạo.
“Một thiên kiêu ngoại giới như ngươi thì dựa vào cái gì!” Một ít sinh linh chủng tộc Tiên Cổ khó chịu.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì liếc nhìn về phía sinh linh kia một cái, sắc mặt sinh linh lập tức khựng lại.
Thần cung trong đầu hắn cứ như có một cái cối xay hỗn độn lây dính máu thần ma, giống như vòm trời đen nhánh nghiền áp đến.
Phụt!
Đầu sinh linh Tiên Cổ kia trực tiếp tan nát, nguyên thần cũng lập tức tan thành mây khói!
Hắn ta còn không chịu nổi một ánh mắt của Quân Tiêu Dao!
“Còn có ai?” Quân Tiêu Dao khoanh tay mà đứng, nhìn tứ phương chung quanh.
Lúc này, chung quanh hoàn toàn an tĩnh.
Dù là thiên kiêu ngoại giới hay là sinh linh Tiên Cổ, ánh mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao đều mang theo sợ hãi kiêng kỵ, cứ như Quân Tiêu Dao là một đại ma vương.
“Tiểu tử này thật tà môn, trừ Thái Tử ra, nói không chừng thật sự không có mấy ai có thể đối phó hắn.” Sâu trong ánh mắt Ngao Liệt cũng ẩn chứa chút nặng nề.
Thái Tử mà hắn ta nói tất nhiên chính là Thái Tử của Long Nhân tộc, một tồn tại yêu nghiệt thuộc Thiên Thần Cảnh.
“Ngươi muốn làm thế nào là chuyện của ngươi, Đạo Hồ này không liên quan gì đến Long Nhân tộc ta.” Ngao Liệt lựa chọn lui bước.
Dù sao Đạo Hồ này không có liên quan lợi ích gì đến Long Nhân tộc, hắn ta cũng lười quan tâm.
Nghe vậy, sắc mặt những sinh linh chủng tộc Tiên Cổ còn lại đều khó coi tới cực điểm.
Chẳng lẽ thật sự phải cho một thiên kiêu ngoại giới độc chiếm Đạo Hồ vạn trượng giá trị vô lượng này?
Đám người Quân Mộc Lan, Quân Tuyết Hoàng đều lộ ra vẻ mặt kích động, đây mới là khí phách thuộc về Quân gia bọn họ!
Lôi Minh Viễn càng kích động đến sắc mặt đỏ lên, độc chiếm một Đạo Hồ vạn trượng là chuyện mà hắn ta hoàn toàn không thể tưởng ra được.
“Phát tài phát tài rồi, quả nhiên ta đã đặt cược chính xác.” Lôi Minh Viễn vui sướng không thôi.
Cái này đã không phải là xe đạp biến thành motor, mà là xe đạp biến thành biệt thự cao cấp!
Nhưng câu nói tiếp theo của Quân Tiêu Dao lại làm cả đám người Quân Mộc Lan hoàn toàn ngây dại.
“Ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, Đạo Hồ mà bản Thần Tử ám chỉ không phải là một mảnh này thôi.”
“Mà là bốn Đạo Hồ vạn trượng toàn bộ khu vực trung tâm, đều thuộc về Quân gia ta!”
Câu nói vừa dứt, khắp nơi đều tĩnh mịch.
Ngao Liệt hoài nghi lỗ tai mình đã xảy ra vấn đề, một mình Quân Tiêu Dao muốn độc chiếm bốn Đạo Hồ vạn trượng?
“Thiên kiêu ngoại giới này điên rồi sao?” Tất cả sinh linh Tiên Cổ đều hít hà một hơi, trợn mắt há hốc mồm.
Nếu không phải kẻ điên, sao có thể nói ra lời này?
Độc chiếm một mảnh Đạo Hồ còn chưa tính, ba Đạo Hồ còn lại đang bị tam đại chủng tộc chiếm cứ. Quân Tiêu Dao là muốn một mình đấu lại tam đại chủng tộc Tiên Cổ sao?
Còn những thiên kiêu ngoại giới cũng không quá mức kinh ngạc, sự bá đạo của Quân Tiêu Dao là có tiếng ở Tiên Vực.
“Ngươi đang khiêu khích à?” Trong mắt Ngao Liệt có lửa giận dâng trào.
Hắn ta đã thoái nhượng như thế mà Quân Tiêu Dao còn vả mặt hắn.
“Quân Tiêu Dao, ta thấy ngươi thật sự điên rồi.” Long Bích Trì thét to.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nhìn lại, trong đầu Long Bích Trì lập tức chấn động, phun ra một ngụm máu tươi.
Ngao Liệt lắc mình chắn trước người Long Bích Trì.
“Ngươi đã nghĩ kỹ hậu quả khi làm như vậy không?” Giọng nói của Ngao Liệt thật trầm thấp mà lạnh lẽo.
Nhưng Quân Tiêu Dao chỉ đáp lại bốn chữ.
“Không cút thì chết!”
Lạnh nhạt!
Bá đạo!
Không cho phép nghi ngờ!
“Được, được, ngươi có giỏi thì đứng đây chờ, đừng đi!” Ngao Liệt giận dữ cười gằn, trực tiếp lắc mình rời đi.
Hiển nhiên hắn ta đi nói tin tức này cho tam đại chủng tộc.
Trong mắt Quân Tiêu Dao lộ ra chút khinh miệt và xem thường, lời này giống như học sinh tiểu học nói tan học đừng đi, thấy ở rừng cây vậy.
“Làm vậy có không ổn không...”
Cho dù là nữ hán tử tính cách ngay thẳng xúc động như Quân Mộc Lan cũng có chút chần chờ. Trong tứ đại chủng tộc Tiên Cổ cũng có thiên kiêu Thiên Thần Cảnh.
Tuy Quân Tiêu Dao là Chân Thần Cảnh đại viên mãn, nhưng muốn một mình chống đỡ tam tộc thì thật sự có chút khó khăn.
“Không cần lo lắng, có ta ở đây, Tiên Cổ không ai dám làm càn trước mặt Quân gia ta!” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hắn đang cần đối tượng lập uy, nếu tam đại chủng tộc muốn chủ động đưa tới cửa thì hắn sẽ không khách sáo.
Sau khi Ngao Liệt và Long Bích Trì rời đi, khắp Đạo Hồ vạn trượng cũng khôi phục bình tĩnh.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì ai mà nghĩ đến Quân Tiêu Dao sẽ khủng bố như vậy. Dọa chạy Kim Sí Tiểu Bằng Vương, hạ gục Hắc Ám Thần Tử trong nháy mắt, tùy tiện diệt sát Hoàng Huyền Nhất và Phượng Thanh Linh.
Hắn ta còn có tu vi Chân Thần Cảnh đại viên mãn khiến người ta chấn động.
Đương nhiên, điều làm người ta ấn tượng khắc sâu vẫn là sự bá đạo của Quân Tiêu Dao, cùng lúc trêu chọc tam tộc trong tứ đại chủng tộc Tiên Cổ.
Không thể không nói, hắn ta rất dũng cảm, nhưng trong mắt những sinh linh chủng tộc Tiên Cổ chung quanh lại mang theo địch ý và lạnh nhạt.