Chương 546: Vương Đằng tặng lễ vật cho Khương Thánh Y
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Long công tử, tuyệt đối đừng miễn cưỡng bản thân.”
“Không sao đâu.” Ánh mắt Long Ngạo Thiên lóe sáng.
Không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Nếu hắn ta sợ hãi thì đã chẳng phải là Long Ngạo Thiên.
“Quân Tiêu Dao, ngươi chờ đó cho ta. Long Ngạo Thiên ta sẽ không thua cuộc như vậy đâu!”
Long Ngạo Thiên lạnh lùng nói trong lòng. Hắn ta bay lên trên không trung, chui thẳng vào hang động Cổ Long mà chẳng hề do dự.
“Biểu ca, huynh ấy sẽ không sao chứ?” Ngao Loan lo lắng hỏi.
“Vậy phải xem vận mệnh của hắn. Hi vọng hắn thức thời, đừng tiến vào chỗ sâu nhất.” Ngao Quang lắc đầu nói.
Ở nơi sâu nhất đó, dù Ngao Quang có tu vi Thiên Thần Cảnh thì cũng thập tử vô sinh. Long Ngạo Thiên mới chỉ là Chân Thần Cảnh, nếu đi vào đó chắc chắn sẽ phải chết.
So với Ngao Loan đang lo lắng, Bạch Mị Nhi lại hận không thể để Long Ngạo Thiên chết trong hang động Cổ Long, thế thì Quân Tiêu Dao sẽ bớt được một chút phiền phức.
Long Ngạo Thiên bắt đầu tìm kiếm cơ duyên của mình, muốn vùng lên trả thù Quân Tiêu Dao.
…
Tại một khu vực khác trong thế giới Tiêu Cổ, có một linh sơn đạo vận dạt dào, linh khí tràn ngập. Bên trên linh sơn có một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang ngồi xếp bằng.
Nàng vô cùng hoàn mỹ không khuyết điểm, dáng người thướt tha, cơ thể trắng trẻo cao ráo thon thả. Làn tóc đen như thác nước kéo dài đến tận mông. Gương mặt nàng trong sáng, tỏa ra hào quang, đôi lông mày đen nhạt như núi, mắt chứa thơ văn, vô cùng xinh đẹp, có cảm giác đoan trang thoát tục.
Cả người nàng tản ra đạo vận tiên thiên, giống như một đóa sen tuyết độc lập không vướng bụi trần. Người này không phải Khương Thánh Y thì còn ai vào đây nữa.
Thoáng chốc, Khương Thánh Y mở đôi mắt trong trẻo xinh đẹp của mình ra, cảm thán: “Quả nhiên đạo vận ở nơi đây khiến người ta nhận được lợi ích không nhỏ.”
Đúng lúc này, dường như Khương Thánh Y đã nhận ra gì đó, nàng dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía xa.
“Ra đi.”
“Ha ha, Vương mỗ cũng không muốn quấy rầy tiên tử thanh tu.”
Một bóng người hạ xuống từ trên trời.
Đó là một chàng trai trai trẻ tuổi anh tuấn cao ráo, đẹp trai tuấn tú, như rồng như phượng. Làn da hắn như ngọc thạch ẩn chứ thần mang, toàn thân mang khí tức được thiên đạo che chở. Tứ đại linh thú mang điềm lành lượn lờ xung quanh hắn, Chân Long đằng không, Phượng Hoàng trường minh, Kỳ Lân đạp hải, Huyền Vũ đà sơn.
Khí thế của thiên địa càn khôn xung quanh đều bị hắn đảo loạn. Toàn thân hắn được bao phủ trong ánh sáng vô tận, giống như Thiên Đế giáng lâm. Đó chính là Vương gia Thiếu Đế - Vương Đằng!
“Vương Đằng, ngươi tới đây làm gì?”
Nhìn thấy người đến, Khương Thánh Y lạnh mặt, pháp lực trong cơ thể lờ mờ chuyển động.
“Khương Thánh Y, nàng khách sáo thế làm gì, Vương mỗ hoàn toàn không có địch ý với nàng.” Vương Đằng chắp tay đứng giữa không trung, trên mặt là nụ cười nhã nhặn.
Không thể không nói Vương Đằng quả thật khí phách, khí chất siêu nhiên, có thể làm mọi người tin phục. Nhưng Khương Thánh Y hoàn toàn không mắc lừa, trong đôi mắt xinh đẹp chẳng hề dao động chút nào.
“Ta và ngươi không có bất cứ quan hệ nào, cũng không có lời nào để nói với ngươi.” Khương Thánh Y lạnh lùng đáp.
Nếu không phải Vương gia tới cửa cầu hôn, Quân Tiêu Dao cũng không cần phải mạo hiểm đi vào Vạn Cổ Táng Thổ. Vì thế Khương Thánh Y hoàn toàn không có hảo cảm với Vương Đằng và Vương gia, ngược lại còn vô cùng phản cảm và mang địch ý với bọn họ.
“Ầy, thật là khiến người ta đau lòng, nhưng chắc là nàng cần vật này chứ nhỉ?”
Vương Đằng vừa nói vừa lấy một ngọc giản tỏa ra đạo vận siêu nhiên.
“Đó là…” Ánh mắt Khương Thánh Y sâu thẳm.
Ngọc giản mà Vương Đằng vừa lấy ra tràn ngập đạo vận cổ đại, mang đến cho người ta cảm giác muốn thăng hoa.
Nhìn thấy ánh mắt của Khương Thánh Y, Vương Đằng cười nói: “Đây là thứ ta tình cờ đạt được trong một vùng đất có cơ duyên, trong đó có ghi lại cảm ngộ đại đạo của một vị Đại Thiên Tôn. Nàng có Tiên Thiên Đạo Thai nên cần loại cảm ngộ này nhất, vì thế Vương mỗ muốn tặng nó lại cho nàng.”
Vương Đằng mỉm cười, ôn tồn lễ độ.
Nói thật, nếu đổi lại là bất cứ cô gái nào khác đối mặt với sự tấn công của Vương Đằng lúc này đều sẽ động lòng, dù sao với thân phận địa vị của hắn quả là không cần phải lấy lòng bất cứ cô gái nào. Hắn có thể cẩn thận như thế đã là hiếm thấy rồi.
“Cảm ngộ của Đại Thiên Tôn?”
Trong đôi mắt xinh đẹp của Khương Thánh Y hiện lên ánh sáng.
Đó không phải là cảm ngộ của chí tôn bình thường mà là cảm ngộ của Đại Thiên Tôn. Trong chí tôn thất cảnh, Đại Thiên Tôn đứng ở hàng thứ tư. Cảm ngộ do cường giả ở cấp độ này để lại có thể nói là vô cùng trân quý. Vì để theo đuổi Khương Thánh Y, Vương Đằng đã bỏ ra một số vốn lớn.
“Cầm đi đi, đây là thứ nàng cần.” Vương Đằng cười nói.
Khương Thánh Y lạnh nhạt trả lời: “Chẳng qua là ngươi để ý đến Tiên Thiên Đạo Thai của ta mà thôi.”
Vương Đằng cau mày, từ chối cho ý kiến: “Ta không phủ nhận, nhưng làm sao nàng biết được Quân Tiêu Dao không có hứng thú với Tiên Thiên Đạo Thai của nàng chứ?”
“Ngươi… Ngươi đang nói bậy bạ gì đó?” Trong mắt Khương Thánh Y hiện lên vẻ bối rối.
Nhìn thấy cảnh này, trong mắt Vương Đằng hiện nét lạnh lùng. Quả nhiên Khương Thánh Y có quan hệ với Quân Tiêu Dao.
Hắn ta nói tiếp: “Quân Tiêu Dao là Thái Cổ Thánh Thể, nàng là Tiên Thiên Đạo Thai, sao nàng biết được hắn lấy lòng nàng không phải vì Tiên Thiên Đạo Thai của nàng chứ? Còn nữa, hình như trước kia ta nghe nói Quân gia muốn cho Khương Lạc Ly và Quân Tiêu Dao thành thân, vậy nàng được xem là gì đây? Hơn nữa quan hệ giữa nàng và Quân Tiêu Dao cũng hơi đặc biệt, có lẽ cả đời Quân Tiêu Dao cũng sẽ không cho nàng bất cứ danh phận gì, nàng bằng lòng bị coi thường như thế sao?”
Từng câu từng chữ của Vương Đằng giống như những thanh kiếm sắc bén đâm thẳng vào trái tim Khương Thánh Y.
Không thể không nói Vương Đằng rất thông minh. Trước khi tới, hắn ta đã lên kế hoạch sẵn sàng. Hắn ta biết để đối phó với kiểu con gái như Khương Thánh Y, dùng vũ lực là vô dụng, mà dùng đòn tấn công vào tâm lý mới là thượng sách.