Chương 558: Sự xa cách giữa Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Lăng Thương kể hết mọi chuyện cho Khương Thánh Y nghe. Hắn ta hoàn toàn tin tưởng Khương gia.
“Cái gì, có chuyện này à?” Khương Thánh Y nhăn mày, nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Thế lực của các Thái Cổ Hoàng tộc muốn chặt đứt thế hệ trẻ tuổi của Quân gia đây mà.
“Vậy Tiêu Dao huynh ấy…” Khương Thánh Y không khỏi lo lắng.
Quân Tiêu Dao quá tài năng, cũng rất dễ trở thành mục tiêu.
Quân Lăng Thương không biết nói gì cho phải, hình như Khương Thánh Y quan tâm đến Quân Tiêu Dao hơi quá mức.
Thế nhưng hắn ta vẫn trả lời: “Yên tâm, Tiêu Dao đường đệ sẽ không sao đâu, hiện nay mục tiêu của bọn họ là quái thai cổ đại của Quân gia ta. Chờ khi quái thai cổ đại bị giết chết, các Quân gia tự liệt mới trở thành mục tiêu của chúng.”
Khương Thánh Y giãn mi ra, nỗi lo lắng kia tạm thời vơi bớt đi.
Nàng nói: “Yên tâm, hai nhà chúng ta vinh nhục cùng hưởng. Quân gia gặp nguy, Khương gia bọn ta sẽ không ngồi yên mặc kệ. Ta sẽ liên hệ với các thiên kiêu Khương gia, cùng các ngươi nghĩ cách cứu viện.”
“Được, đa tạ.” Quân Lăng Thương trịnh trọng chắp tay.
Đây chính là hoạn nạn thấy được chân tình. Nếu đổi lại là thiên kiêu của thế lực khác gặp phải tình huống này, có lẽ sẽ không tùy tiện đáp ứng, bởi vì số lượng đối thủ quá nhiều, quá mạnh, cũng quá kinh khủng. Cũng chỉ có Khương gia mới chịu giúp đỡ Quân gia vô điều kiện.
Sau đó Quân Lăng Thương rời đi, tiếp tục tìm kiếm những trợ thủ khác. Khương Thánh Y thì đi tìm nhóm Khương Lạc Ly.
Trong một vùng đất có cơ duyên nào đó của Thượng Cổ Linh Thổ có hai bóng người xinh đẹp đang tu luyện. Trong đó có một cô gái với cơ thể xinh xắn nhanh nhẹn, thanh khiết đáng yêu, mái tóc đen dài cột thành hai chùm đuôi ngựa, trông vô cùng lanh lợi hoạt bát. Bên dưới hàng mi dài cong vút là đôi mắt lúng liếng trong veo, cái mũi trắng trẻo thẳng băng, cánh môi hồng phấn như hoa anh đào. Thỉnh thoảng nàng lại nói chuyện với thiếu nữ bên cạnh, khi cười thì lộ ra cặp răng khểnh, trên má còn có hai lúm đồng tiền đáng yêu. Nàng chính là hòn ngọc quý trên tay Khương gia – Khương Lạc Ly.
Mặc dù thời gian cứ trôi qua nhưng chiều cao của Khương Lạc Ly vẫn không thay đổi, chẳng hề thay đổi quá nhiều, vẫn là một cô nàng chân ngắn cao cỡ mét rưỡi.
Thiếu nữ nói chuyện với nàng có làn da trắng nõn nà, gương mặt tươi tắn xinh đẹp, mái tóc dài màu xanh biển xõa xuống, đó chính là Khương Sở Hàm.
“Cơ duyên nơi đây đã được luyện hóa gần đủ rồi, chúng ta đi tìm Thánh Y tỷ đi.” Khương Sở Hàm nói.
“Ừm.” Khương Lạc Ly khẽ gật đầu, nhưng lại trông có vẻ không hứng thú lắm.
“Sao thế, ta nhớ hồi trước muội cứ bám theo Thánh Y tỷ, tại sao sau khi tiến vào Tiên Cổ lại không đi tìm tỷ ấy nữa?” Khương Sở Hàm hỏi.
“Không có gì, ai rồi cũng phải trưởng thành, không thể ỷ lại vào người khác được. Lạc Ly mình cũng phải tiếp tục cố gắng để mạnh hơn!” Khương Lạc Ly nắm lấy đôi tay trắng nõn, tự động viên bản thân.
Sau đó, nàng cười nói tiếp: “Đừng nói tới ta nữa, sao không thấy Hoa Nguyên Tu tìm tỷ?”
Nghe thấy ba chữ Hoa Nguyên Tu, Khương Sở Hàm khẽ lắc đầu. Càng ngày nàng càng không có cảm giác gì với Hoa Nguyên Tu. Vừa nghĩ đến cảnh sau khi thế giới Tiên Cổ kết thúc là phải thành thân với Hoa Nguyên Tu, Khương Sở Hàm sẽ cảm thấy khó chịu.
“Từ sau khi tiến vào Tiên Cổ, chẳng biết hắn ta đã đi đâu nữa, có thể là đi rèn luyện, tìm kiếm cơ duyên một mình rồi. Mà vậy cũng tốt, mắt không thấy tâm không phiền.”
Khương Sở Hàm chẳng còn gì để nói. Nàng đã chẳng thèm để ý đến Hoa Nguyên Tu chút nào nữa.
Mà lúc này, trên bầu trời phía xa có một bóng người xinh đẹp lướt đến. Tà áo nàng tung bay, thanh lệ tuyệt thế, chính là Khương Thánh Y.
“Là Thánh Y tỷ.” Khương Sở Hàm hơi bất ngờ, không ngờ Khương Thánh Y lại chủ động tới tìm bọn họ.
“Thánh Y tỷ.” Khương Lạc Ly cũng chào một tiếng.
“Ừm, hai người tu luyện cũng không tệ.” Khương Thánh Y đáp lời. Thế nhưng khi nhìn về phía Khương Lạc Ly, sâu trong đôi mắt xinh đẹp lại hiện lên vẻ lúng túng.
Chẳng biết tại sao khi đối mặt với Khương Lạc Ly, nàng luôn có cảm giác chột dạ, giống như đã làm chuyện sai lầm.
Khương Thánh Y biết rõ Khương Lạc Ly trông như một cô nàng ngây thơ nhưng đôi khi tâm tư lại cực kỳ tinh tế tỉ mỉ. Chắc chắn nàng không thể không biết mối quan hệ giữa Quân Tiêu Dao và Khương Thánh Y, thế nhưng xưa nay nàng chưa từng chủ động nhắc tới.
Có điều trong lúc vô hình, mối quan hệ giữa Khương Lạc Ly và Khương Thánh đã thay đổi một cách vi diệu. Khương Lạc Ly không còn quấn lấy nàng như trước nữa, giống như có một bức tường ngăn cách giữa họ.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này.
Khương Thánh Y gạt hết những suy nghĩ lộn xộn trong đầu, lên tiếng: “Lần này tìm đến hai người là có chuyện quan trọng, liên quan đến Quân gia…”
Khương Thánh Y nói sơ lại mọi chuyện một lần nữa.
“Cái gì, có chuyện này à?” Khương Sở Hàm cũng giật mình.
Đây tuyệt đối chính là một chuyện lớn, sẽ làm rung chuyển toàn bộ Tiên Cổ, thậm chí còn ảnh hưởng đến kết cục sau này.
“Tiêu Dao ca ca không sao chứ?” Khương Lạc Ly căng thẳng hỏi.
Nàng có nghe nói việc Quân Tiêu Dao vào Tiên Cổ. Nhưng vì không muốn thấy quầy việc tu luyện của hắn nên Khương Lạc Ly mới cố nén nhung nhớ, không chủ động đi tìm hắn.
“Tiêu Dao không sao. Bây giờ mục tiêu chính của chúng là quái thai cổ đại của Quân gia, cho nên Khương gia ta cũng phải tập hợp lực lượng, giúp đỡ Quân gia.” Khương Thánh Y nói.
“Được, chúng ta phải đi tìm nhóm Khương Hư Linh.” Khương Lạc Ly gật đầu, nàng cũng đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Ầy, tiếc là không biết Hoa Nguyên Tu đi đâu nữa.” Khương Sở Hàm lắc đầu nói.
Nàng chẳng trông chờ gì vào sức mạnh của Hoa Nguyên Tu, nhưng ít nhiều gì cũng là một phần sức mạnh.
Chẳng mấy chốc, ba cô gái của Khương gia đã hành động, tập hợp thiên kiêu Khương gia.
Ở một bên khác, Quân Vô Song thì đi tìm người bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Tại một nơi nào đó trong Thượng Cổ Linh Thổ, một bóng người đang chiến đấu với một linh thú nào đó. Khí tức của linh thú kia đã đạt đến Thiên Thần Cảnh. Chàng trai trẻ đang chiến đấu với linh thú này vô cùng oai hùng rạng rỡ. Hắn cởi trần, trên ngực có hình xăm mặt trời, tỏa ra hào quang vô tận. Tay hắn cầm Tru Tinh Phá Diệt Cung, đôi Phá Vọng Kim Mâu sáng lấp lánh như mặt trời. Chàng trai này chính là truyền nhân của Nghệ tộc thuộc Cổ Chi Đế Tộc – Nghệ Vũ.
Hắn giương cung kéo dây, chín mũi tên đồng loạt bắn ra, đâm vào cùng một điểm, trực tiếp xuyên qua đầu của linh thú Thiên Thần Cảnh kia.