Chương 591: Vương Đằng và Long Ngạo Thiên lại nhận được cơ duyên
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Keng! Keng! Keng!
Mà chính vào lức này, chuông đồng cũ trên đỉnh đầu của Quân Tiêu Dao lại phát ra tiếng kêu gấp rút
Não hải của Quân Tiêu Dao chấn động, như đang từ trong ác mộng tỉnh lại.
Ở phía trước, tất cả tiên quang chớp mắt biến mất, cánh của có tiên khí bao phủ cũng biến mất.
Xung quanh có rất nhiều thi hài, còn có hài cốt khô héo, có một số biến thành bạch cốt.
Có một cỗ oán khí đầy sự không can tâm đang bao phủ.
Mà xuất hiện ở phía trước Quân Tiêu Dao, không phải là cánh cửa thành tiên kia mà là một mặt của bức tường đồng rỉ sét loang lổ vết máu.
Tên bức tường có một chữ “Tiên” dùng máu đỏ sẫm để viết lên, tản ra oán khí và vận rủi khủng bố.
Tay của Quân Tiêu Dao suýt chút nữa thì chạm phải chữ “Tiên” kia.
Nếu như chạm phải, thì sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì.
“Thật nguy hiểm, đúng là kỳ lạ, dựa vào đặc thù tam giới nguyên thần của ta lại suýt nữa bị mê hoặc”. Quân Tiêu Dao cũng than thở một tiếng.
Thanh Đồng Tiên Điện này không hổ là một trong thất đại bất khả tư nghị, xác thực là rất kỳ quái, hễ không cẩn thận một chút là toi ngay.
“Nghĩ đến những bộ hài cốt kia, cũng có phần lớn là bị mê hoặc đi.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Đột nhiêm bên tai của Quân Tiêu Dao hình như truyền đến tiếng của một bé gái đang cười đùa.
Tiếng cười của bé gái đó, vang vọng như tiếng chuông, chỉ là vang lên ở trong Thanh Đồng Tiên Điện lại khiến cho người ta cảm thấy kỳ quái và đáng sợ.
“Có thể chỉnh lại chút đồ của Dương gian hay không?” Quân Tiêu Dao cũng có chút không chịu được mà ai oán.
Đồng thời, ở một khu vực khác của Thanh Đồng Tiên Điện.
Long Ngạo Thiên cũng đến một nơi đầy hài cốt.
Có một ma âm đang vang lên trong đầu Long Ngạo Thiên.
“Đến đây, không phải ngươi rất không cam tâm à?”
“Trong tim có oán khi hay không?”
“Ta sẽ cho ngươi sức mạnh có thể diệt sát tất cả…”
Sắc mặt của Long Ngạo Thiên lúc thì đáng sợ, lúc thì lại có chút mịt mờ.
Ở trước mặt hắn có một bộ hài cốt, bên ngoài phủ một lớp vảy.
Mà ở trên ngón tay của bộ hài cốt đó, lại có một chiếc nhẫn long hình màu đen.
Long Ngạo Thiên bị ma âm câu dẫn, không nhịn được vươn tay ra nhặt chiếc nhẫn long hình, sau đó đeo lên tay của mình.
Trong nháy mắt, trên người Long Ngạo Thiên chấn động, trong mắt ẩn hiện một tia ác quang.
Ở một nơi khác, xung quanh người Vương Đằng cũng có cổ khí của Vương Gia hộ thân, tinh thần của hắn cũng ngưng trọng.
Ở trước mặt hắn cũng có rất nhiều cỗ thi thể.
Nhưng mà, Vương Đằng hình như phát hiện ra gì đó, ánh mắt rung động.
“Đó là...” Vương Đằng cảm ứng được vài sự tồn tại ở phía trước.
Đó là một miếng cổ phù tàn khuyết, xem ra chỉ còn nửa miếng, bao trùm khí tức cổ lão, khí tức ẩm hiện phát ra khiến cho ánh mắt của Vương Đằng bạo phát quang mang.
“Đây là… khí tức đế binh!” Vương Đằng từ từ vươn tay ra nhặt tàn phá cổ phù.
Khí tức của đế binh, hắn không có cảm ứng sai.
Tấm cổ phù này, nếu như hình thái hoàn chỉnh chắc chắc là một kiện đế binh!
Mà hiện tại, cho dù Vương Đằng có nhận được một mảnh tàn phiến, cũng làm cho người khác chấn động.
“Quả nhiên ông trời không phụ Vương Đằng ta, Quân Tiêu Dao, người cười cuối cùng mới là người chiến thắng.”
Vương Đằng tay cầm tàn khuyết cổ phù, trong mắt hé lên tia hy vọng!
Hai người Long Ngạo Thiên và Vương Đằng đều có chủ giác vận khí.
Cho dù ở trong Thanh Đồng Tiên Điện có hung hiểm, bọn hắn đều có thể tránh gặp một vài hung hiểm, tự tìm được đại cơ duyên.
Mà Quân Tiêu Dao vẫn tiếp tục tìm kiếm trong Tiên Điện.
Bên tai hắn thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng cười nói như tiếng chuông ngân của bé gái.
Vốn dĩ tiếng cười này vô cùng ngọt ngào êm tai, nhưng ở trong Thanh Đồng Tiên Điện nghe được loại âm thanh như vậy giống như là âm thanh của Âm gian vậy.
Đương nhiên gan của Quân Tiêu Dao cũng không nhỏ.
Hoang Cổ Thánh Thể của hắn, mang theo thuộc tính thần thánh chí cương chí dương, cũng có thể khắc chế rất nhiều tai hoạ và nguyền rủa, cho nên cũng không quá sợ hãi những thứ này.
Quân Tiêu Dao thuận theo tiếng cười của bé gái kia, bắt đầu dần dần tiến vào sâu hơn.
Cả một đường đi, khắp nơi toàn là hài cốt.
“Từ xưa đến nay, rốt cuộc có bao nhiêu cường giả nằm xuống ở trong Thanh Đồng Tiên Địa này?” Quân Tiêu Dao nhìn thấy một màn này, cũng thầm cảm thán.
Mà lúc này, phía trước truyền đến động tĩnh.
Cỗ khí tức đó làm cho Quân Tiêu Dao khẽ giật mình.
Là người quen.
Phía trước có một đạo thân ảnh từ một cửa điện khác tiến vào, gã cũng vừa tiến vào thì nhìn thấy Quân Tiêu Dao.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, chợt đông cứng lại.
“Quân…Tiêu…Dao!”
Người đến chính là Long Ngạo Thiên!
Sự xuất hiện của Long Ngạo Thiên trong Thanh Đồng Tiên Điện cũng đã nằm trong dự liệu sẵn của Quân Tiêu Dao.
Điều làm cho hắn ngoài ý muốn nhất là Long Ngạo Thiên khi nhìn thấy hắn lại không có kiêng dè như trước kia, trong mắt chỉ có
“Có sức như vậy à?” Quân Tiêu Dao lộ ra nụ cười lạnh nhạt.
Nhìn thấy nụ cười lạnh nhạt đó từ miệng của Quân Tiêu Dao, Long Ngạo Thiên lập tức phát điên.
“Quân Tiêu Dao, Thanh Đồng Tiên Điện này chính là mồ chôn của ngươi!” Khí tức của Long Ngạo Thiên tản ra, trong mắt loé lên một tia lãnh quang độc ác.
“Sau cơn mua trời lại sáng, ngươi cảm thấy ngươi đánh được ta sao?” Quân Tiêu Dao đối với tình huống này không chút sợ hãi, cười lạnh nói.
Bầu không khí tràn ngập vị thuốc súng.
Vào lúc Long Ngoạ Thiên sắp không chịu được mà xuất thủ, thì ở một cửa điện khác lại xuất hiện một đạo thân ảnh.
Tứ linh vây quanh từ cơ thể hắn hiện ra, mang theo khí tức cường đại, chính là Vương Đằng.
Vương Đằng nhìn thấy Quân Tiêu Dao và Long Ngạo Thiên xuất hiện ở đây, trong mắt cũng loé lên một tia dị thường.
Song khi nhìn về hướng của Quân Tiêu Dao, trong mắt Vương Đằng mang theo sự lạnh lẽo vô biên.
Hắn cũng muốn giết chết Quân Tiêu Dao.
“Hừ, đến đủ rồi”.
Hai người này, một người là thiếu đế của Vương gia, một người là cấm kỵ sơ đại của Tổ Long Đản.
Có thể nói, bất kỳ một vị thiên kiêu nào của Tiên vực Hoang Thiên đều sợ hãi hai người này.
Nhưng mà Quân Tiêu Dao lại vô cũng lãnh đạm, thần sắc như thường.
Loại ánh mắt đó, giống như đang nhìn loài giun dế ở dưới chân vậy, cũng chẳng là cái thá gì.
Ánh mắt này khién cho thần sắc của Vương Đằng càng lạnh hơn, hắn xuất thân là thiếu đế Vương gia, chưa từng bị ai khinh bỉ.
“Cùng lên?” Long Ngạo Thiên nhìn về phía Vương Đằng.