Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi chuyện của Quân Vạn Kiếp hạ màn, tin tức này truyền khắp toàn bộ Nam Thiên Thành.
Quân Tiêu Dao tùy tiện ra tay đã trấn áp Đệ Ngũ Tự Liệt, làm sự tích thần phục này được tán dương khắp nơi.
Tuy chuyện này cũng xem như Quân gia nội đấu, nhưng có thể nhìn ra được đôi phần thực lực của Quân Tiêu Dao.
Khu vực phía Tây của Nam Thiên Thành, trong một tòa lầu các tinh xảo hoa lệ, một đám thiên kiêu trẻ tuổi đang tụ hội.
Những thiên kiêu trẻ tuổi này đến từ các thế lực đạo thống khắp nơi, khí tức đều không phải yếu.
Nhưng trong đó có một thanh niên ngồi ở chính giữa, là tồn tại chúng tinh phủng nguyệt.
Thanh niên này mặc trường bào kim sắc, anh tuấn thần võ, dung mạo tuấn tú, da thịt trắng nõn như ngọc thạch.
Mà điểm đáng chú ý nhất trên người gã lại là cánh tay phải, cứ như có thần quang lập loè.
Nếu cẩn thận quan sát, có thể nhìn thấy hình như có rất nhiều phù văn thần thánh đang lạc ấn lưu chuyển trên xương cánh tay gã.
Thanh niên này là một thiên chi kiêu tử rất có thanh danh của Cơ gia Hoang Cổ thế gia, Cơ Huyền.
Giờ phút này, một thiên kiêu trẻ tuổi trong yến hội cười nói khen ngợi Cơ Huyền: “Cơ Huyền đại ca nhất định đoạt được khôi thủ trong bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn lần này.”
“Đúng vậy, Cơ Huyền đại ca có danh hiệu Tiểu Thánh Nhân, còn là Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện, thiên kiêu khác không cách nào sánh bằng thân phận địa vị của ngài.”
Rất nhiều thiên kiêu trẻ tuổi đều khen tặng lấy lòng.
Thân phận của Cơ Huyền đủ để bọn họ nịnh bợ ôm đùi.
Bởi vì Cơ Huyền không chỉ là thiên kiêu của Hoang Cổ Cơ gia.
Gã còn là một Thánh Tử của Thánh Linh Thư Viện.
Thánh Linh Thư Viện là một thư viện nội tình cực kỳ thâm hậu trong Hoang Thiên Tiên Vực, đã truyền thừa vô số năm.
Kiêu tử đi ra từ thư viện này trải rộng khắp các thế lực lớn trong Hoang Thiên Tiên Vực.
Thậm chí rất nhiều Hoang Cổ thế gia, bất hủ thần triều đều đưa một ít hậu bối đệ tử nhà mình vào Thánh Linh Thư Viện để tu luyện.
Mà ở Thánh Linh Thư Viện, chỉ có đệ tử ưu tú nhất mới có được thân phận Thánh Tử.
Cơ Huyền có được thân phận này đủ để chứng minh thiên phú thực lực của gã vượt qua các thiên kiêu cùng thế hệ.
Ánh mắt một ít thiên kiêu cũng âm thầm dừng lại trên cánh tay phải mơ hồ sáng lên của Cơ Huyền.
Nghe đồn cánh tay phải của Cơ Huyền dung hợp một đoạn xương tay của Thánh Nhân Vương.
Ở giữa thánh cảnh, Thánh Nhân Vương là tồn tại cường đại hơn cả thánh nhân.
Một Thánh Nhân Vương đủ để ngạo thị bát phương, uy dương tứ hải.
Mà hiện tại Cơ Huyền mới ở Quy Nhất Cảnhmà đã dung hợp một đoạn xương tay của Thánh Nhân Vương.
Có thể suy ra, thực lực của gã sẽ cường Đại Đến mức độ nào.
Mặc dù lấy cảnh giới hiện tại, gã còn không thể phát huy một hai phần mười uy lực của xương tay Thánh Nhân Vương.
Nhưng cũng đủ để gã cười ngạo nghễ nhìn xuống thiên kiêu cùng thế hệ.
Cũng vì có một đoạn xương tay Thánh Nhân Vương này mà gã mới được danh hiệu Tiểu Thánh Nhân.
“Nhưng nói đến thân phận địa vị, cũng làm ta nhớ tới vị Thần Tử kia của Quân gia.” Một thiên kiêu nói.
Lời này vừa nói ra, yến hội náo nhiệt đột nhiên an tĩnh lại.
Một bầu không khí áp lực mơ hồ hiện lên.
Mấy ngày nay, bọn họ ở Nam Thiên Thành nên tất nhiên cũng biết chuyện giữa Quân Tiêu Dao và Quân Vạn Kiếp.
Đối với các thiên kiêu này mà nói, đừng nói là Quân Vạn Kiếp, ngay cả Quân Trượng Kiếm cũng là tồn tại mà bọn họ phải nhìn lên.
Mà đối với bọn họ, Quân Tiêu Dao có thể tùy tiện ra tay trấn áp Quân Vạn Kiếp càng giống nhật nguyệt trời xanh, nhìn thấy nhưng không với tới được.
Ánh mắt một vài người mơ hồ nhìn về phía Cơ Huyền.
Vừa rồi bọn họ còn nói thân phận Cơ Huyền rất cao, nhưng so với Quân Tiêu Dao thì có vẻ không tính là gì.
Sắc mặt Cơ Huyền lại không có biến hóa quá lớn, gã cầm lấy một chén rượu, chậm rãi nhấm một ngụm, ánh mắt lại cực kỳ thâm thúy.
“Thần Tử của Quân gia sao...” Cơ Huyền lẩm bẩm tự nói.
Nói thật, khi biết được Quân Tiêu Dao xuất hiện ở Nam Thiên Thành, Cơ Huyền thật sự muốn so đấu với Quân Tiêu Dao một lần.
Không vì cái gì khác, chỉ vì gia tộc sau lưng.
Đối với các Hoang Cổ thế gia, trên Hoang Thiên Tiên Vực luôn có một cách nói là Ngự Tam Gia.
Cái gọi là Ngự Tam Gia là chỉ ba đại Hoang Cổ thế gia có thanh danh cao nhất, nội tình mạnh nhất, thiên kiêu hậu bối xuất chúng nhất.
Mà trong đó, thiên kiêu hậu bối lại là một trong các chỉ tiêu quan trọng để cân nhắc Ngự Tam Gia.
Dù sao chỉ khi nào hậu bối phồn thịnh, cả Hoang Cổ gia tộc mới có thể truyền thừa tiếp.
Cơ gia cũng từng là một trong Ngự Tam Gia, nhưng hiện tại lại biến thành Quân gia, Khương gia và Diệp gia.
Quân gia thì không cần nhiều lời, vẫn luôn có nhân tài xuất hiện tầng tầng lớp lớp, thế hệ trước chỉ là một Quân Vô Hối thôi đã đủ để Quân gia ngồi vững một ghế trong Ngự Tam Gia.
Đương đại thì có Thập Đại Tự Liệt, còn có dị số yêu nghiệt là Quân Tiêu Dao này.
Mà Khương gia đương đại cũng có Tiên Thiên Đạo Thai Khương Thánh Y, Nguyên Linh Đạo Thể Khương Lạc Ly, còn có vài vị thiên tài vương thể đỉnh cấp khác.
Còn về Diệp gia, các vương thể như Diệp Tinh Vân không cần nói nhiều, một kiếm ma chuyển thế Diệp Cô Thần cũng đủ để trải dài khí vận của Diệp gia vạn năm.
Cũng vì thế nên trong lòng Cơ Huyền có chút bất bình.
Chẳng lẽ Cơ gia bọn họ không có thiên tài sao?
Nhưng Cơ Huyền cũng không phải ngốc tử, gã biết Quân Tiêu Dao không phải nhân vật dễ đối phó.
Nhưng gã có được xương tay Thánh Nhân Vương, cũng là một thiên kiêu đỉnh cấp, không có khả năng nói thẳng là sợ Quân Tiêu Dao.
Một ít người đã nhận ra cảm xúc của Cơ Huyền không đúng lắm, cũng miễn cưỡng cười nói: “Ha hả, nhắc đến Thần Tử Quân gia làm cái gì, chẳng lẽ Cơ Huyền đại ca còn không sánh bằng Thần Tử Quân gia sao?”
“Đúng vậy, Cơ Huyền đại ca cũng từng chiến thắng Tự Liệt của Quân gia mà.” Một kiêu tử tuổi trẻ nịnh hót.
Bọn họ thật sự không phải nói bậy.
Thật sự Cơ Huyền đã từng giao thủ với Quân Trượng Kiếm.
Khi đó gã ỷ vào cảnh giới hơi cao hơn nên chiếm chút ưu thế, vì thế mới thắng Quân Trượng Kiếm mấy chiêu.
Hiện tại tuy thực lực của Cơ Huyền càng mạnh, nhưng người ta cũng không có khả năng dừng chân tại chỗ.
“Quân Tiêu Dao, nếu hắn không chủ động trêu chọc ta, ta cũng không cần thiết đi chọc hắn, hơn nữa, trước đó ta tra được một ít bí ẩn và vài thứ về Nguyên Thiên Chí Tôn trong một quyển sách cổ cũ nát ở Thánh Linh Thư Viện...” Cơ Huyền lẩm bẩm dưới đáy lòng.
Gã cũng không phải không có chuẩn bị mà đến.
Bởi vì gã đã từng tình cờ lật xem một quyển sách cổ trong tàng kinh lâu ở Thánh Linh Thư Viện, bên trong không chỉ có một Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh, còn có một mảnh cổ phù.
Trong sách cổ mơ hồ có ghi lại một ít sự tích và bí ẩn của Nguyên Thiên Chí Tôn.
Hình như trong bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn có cất giấu một vật hiếm có trên đời.
Nếu có được nó thì có thể đắp nặn ra một chí tôn tuổi trẻ vô địch.
Sau khi có được cơ duyên này, nội tâm Cơ Huyền phấn chấn không thôi, vẫn luôn kiên nhẫn chờ đợi bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn xuất thế.
Mà hiện tại, rốt cuộc cũng chờ thời cơ đến.
“Chỉ cần có thể nắm chắc cơ hội lần này, Cơ Huyền ta sẽ một bước lên trời, đứng trên đỉnh thế hệ tuổi trẻ của Hoang Thiên Tiên Vực.”
“Đến lúc đó, một mình ta quét ngang tất cả chí tôn tuổi trẻ của Ngự Tam Gia, ai có thể kháng cự?”
Nghĩ đến cảnh tượng mà có lẽ tương lai sẽ xuất hiện, Cơ Huyền hít sâu một hơi, quang hoa trong mắt kích động.
Mà ngay vào lúc này, ở cổng Nam Thiên Thành, một bóng dáng khoác áo choàng, đội mũ choàng tiến vào từ cổng thành.
Hắn ta ngẩng đầu, lộ ra một khuôn mặt thanh tú tuấn dật, chính là Tiêu Trần!