Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 622 - Chương 622 - Buổi Tiệc Lễ Thành Nhân

Chương 622 - Buổi tiệc lễ thành nhân
Chương 622 - Buổi tiệc lễ thành nhân

Chương 622: Buổi tiệc lễ thành nhân

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Đạo Cực Thiên Tông đến!” Có Quân gia ti nghi cao giọng quát.

Một lão giả tinh thần quắc quắc dẫn dắt một nhóm người tiến đến, đó là lão đạo nhân của Đạo Cực Thiên Tông.

Lúc này tinh khí thần của lão đạo nhân còn tốt hơn trước kia rất nhiều, hiển nhiên linh khí Tiên Vực sống lại đã giúp lão gia tăng thực lực.

Nhưng lúc này, ánh mắt lão đạo nhân lại mang theo một chút phức tạp, trong lòng nỉ non nói: “Năm đó Thần Tử Quân gia khí phách hăng hái dữ dội, vừa xuất thế đã trấn áp ma thi chí tôn, như nắng gắt dâng lên, danh chấn tứ phương, mà hiện giờ lại...”

Lão đạo nhân thầm thở dài trong lòng.

Nhưng lão cũng không cho rằng, Quân Tiêu Dao sẽ ngã xuống dễ dàng như vậy, có lẽ hiện tại còn đang trải qua loại rèn luyện nào đó.

“Công chúa của vương triều Đại Thương đến!”

Tiếng nói vừa dứt thì công chúa Đại Thương đã đến.

Nàng từng tham gia buổi tiệc mười tuổi của Quân Tiêu Dao, hiện giờ vẫn đẹp động lòng người như xưa, nhưng sắc mặt lại có thêm vài phần tái nhợt và tiều tụy.

Rất nhiều người chung quanh thấy tình cảnh này đều châu đầu ghé tai mà nói.

“Công chúa Đại Thương vừa gặp Thần Tử lỡ cả đời, đến bây giờ không biết đã cự tuyệt bao nhiêu tuấn kiệt trẻ tuổi cầu hôn.”

“Đúng vậy, nghe nói vị công chúa này khi nghe tin Thần Tử Quân gia ngã xuống ở Thanh Đồng Tiên Điện thì liên tục bảy ngày đóng cửa không ra ngoài, vì quân mà cả người tiều tụy, đã suy yếu đi rất nhiều.”

“Ai, đáng giận nhất chính là, hình như Thần Tử Quân gia cũng không biết tên của công chúa Đại Thương là gì, mỹ nhân như thế mà chỉ là một người qua đường...”

“Thần Tử Quân gia thật là một nam nhân nghiệp chướng nặng nề, phụ lòng biết bao nhiêu giai nhân...”

Rất nhiều tu sĩ nam tính chung quanh đều đang cảm khái.

Một Quân Tiêu Dao ngã xuống trong Thanh Đồng Tiên Điện đã làm muôn vàn thiếu nữ Tiên Vực thương tâm tiều tụy, trà không nhớ cơm không nghĩ, quả thực là nghiệp chướng nặng nề.

Mà vị công chúa Đại Thương này không để ý đến những lời xì xầm bàn tán chung quanh, chỉ thầm lẩm bẩm trong lòng: “Thần Tử đại nhân, ta từng tham gia buổi tiệc mười tuổi của chàng, hiện giờ chàng đã mười tám tuổi thành nhân, lại không thấy trở về.”

Thương tâm vì Quân Tiêu Dao không chỉ có một mình công chúa Đại Thương.

Ở một phương hướng khác, một đám người đi vào, vị nữ tử cầm đầu mặc vũ y màu đỏ, dáng người lả lướt, hai chân thon dài, da thịt tuyết như trắng.

Mái tóc dài màu đỏ như ngọn lửa rực rỡ, giữa mày có một điểm chu sa, dung nhan đẹp như đào lý, đó chính là hoàng nữ của Chu Tước Cổ Quốc, Bái Ngọc Nhi.

Nhưng hiện tại, Chu Tước Cổ Quốc đã xác nhập với tam đại Cổ Quốc khác, trở thành Tứ Tượng Cổ Quốc.

Mà Bái Ngọc Nhi chính là nữ hoàng đứng đầu Tứ Tượng Cổ Quốc.

Nàng không bước lên đế lộ, thiên phú của Bái Ngọc Nhi cũng không tầm thường, nhưng trên đế lộ khắp nơi yêu nghiệt kia thì thực lực của nàng ta còn chưa đủ xem.

Nàng trực tiếp từ bỏ, toàn tâm toàn ý thay Quân Tiêu Dao quản lý Tứ Tượng Cổ Quốc.

“Chủ nhân, Ngọc Nhi tin ngài tuyệt đối không có việc gì.” Bái Ngọc Nhi lẩm bẩm nói.

Nàng là người sùng bái cuồng nhiệt của Quân Tiêu Dao, tuyệt đối không sẽ cho rằng Quân Tiêu Dao ngã xuống như vậy.

Ngoài ra còn có những nữ tử như Quân Linh Lung, Quân Dĩnh Nhi, Nạp Lan Nhược Hi, cũng không bước lên đế lộ.

Căn cơ của các nàng quá yếu kém, đi đến nơi như đế lộ là đi chịu chết, còn không bằng thanh thản ổn định ở lại Quân gia tu luyện.

Lúc sau các thế lực bất hủ như Thánh Linh Thư Viện, Ma Tiên Giáo, Cơ gia, Diệp gia cũng có người tới.

Nhưng những thiên kiêu đỉnh cấp kia lại không xuất hiện, bọn họ đã sớm đi chinh chiến đế lộ, người tới là một vài trưởng lão.

Nhìn khách khứa đã tới gần đủ, đám người Quân Chiến Thiên mới hiện thân.

Cho dù Quân Chiến Thiên hay là Khương Nhu đều không lộ ra chút bi thương nào cả.

Trước đó bọn họ vốn không tin Quân Tiêu Dao sẽ ngã xuống, lúc sau còn biết được tin từ lão tổ rằng Quân Tiêu Dao vẫn chưa chết.

Cho nên Quân Chiến Thiên cũng rất tự tại, ông ta còn chờ mong Quân Tiêu Dao trở về, vậy sẽ mang đến cho Quân gia mừng rỡ không nhỏ.

“Đáng tiếc, tôn nhi không thể trình diện trong lễ thành nhân mười tám tuổi.” Quân Chiến Thiên thở dài khe khẽ, đây là điều duy nhất ông ta cảm thấy đáng tiếc.

“Chư vị, cảm tạ tiến đến tham dự của lễ thành nhân tôn nhi ta, tuy nó không có mặt, nhưng lão phu tin không bao lâu nữa nó sẽ trở về.” Quân Chiến Thiên cất cao giọng mà nói.

Nghe được lời này, trong mắt rất nhiều người đều hiện ra kinh nghi.

“Chẳng lẽ Thần Tử Quân gia thật sự chưa chết?”

“Ai biết được, có thể là Quân gia thương tâm quá độ, đang lừa mình dối người hay không...”

Một ít thế lực có chút nghi ngờ, nhưng chỉ nói thầm trong lòng hai câu, tất nhiên không dám lớn tiếng.

“Đúng vậy đúng vậy, Thần Tử Quân gia có đại đế chi tư, sao lại dễ dàng ngã xuống như vậy?”

“Chính xác, nơi như Thanh Đồng Tiên Điện cũng không có khả năng giữ chân được Thần Tử...”

Rất nhiều thế lực bắt đầu nịnh bợ Quân gia, đám người Quân Chiến Thiên cũng mừng rỡ tiếp nhận.

Nhưng đúng lúc này, có ba bóng người hiện lên từ ở chân trời đằng xa, đồng thời có một giọng nói nổ vang trên hư không.

“Quân gia, thôi thì đừng lừa mình dối người như vậy.”

Nghe được lời này, tất cả các khách khứa thế lực toàn trường đều ngơ cả ra, giống như có sấm sét nổ vang.

“Là ai đang mở miệng, điên rồi sao?”

“Nơi này là Quân gia, ai dám làm càn như thế?”

Rất nhiều người đưa mắt nhìn qua, ba bóng người kia rõ ràng là ba vị Thánh Nhân.

“Thánh Nhân mạnh thật, nhưng ở trước mặt Hoang Cổ Quân gia thì cũng chỉ là con kiến mà thôi.”

“Hình như bọn họ là người của Thái Cổ vương tộc...”

Ba Thánh Nhân này đến từ ba thế lực Thái Cổ vương tộc là Ngưu Ma Sơn, Bàn Tơ Động, Xà Hoàng Cốc. Nhưng trùng hợp chính là, ba Thái Cổ vương tộc này đều là thế lực phụ thuộc Tổ Long Sào.

Trong nháy mắt, đôi mắt của chưởng môn, túc lão rất nhiều thế lực đều lập loè.

Chẳng lẽ viễn cảnh mà bọn họ suy đoán sắp xảy ra rồi sao?

“Hình như trên Tự Liệt Quân gia ta mở tiệc chiêu đãi không có các ngươi.” Quân Chiến Thiên lạnh nhạt nói.

Hình như ông ta đã đoán trước được chuyện này nên vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, cũng không tức giận gì.

Cần gì phải tức giận với kẻ nhất định phải chết chứ?

Bình Luận (0)
Comment