Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 642 - Chương 642 - Quân Tiêu Dao Vô Địch Trong Thánh Cảnh

Chương 642 - Quân Tiêu Dao vô địch trong thánh cảnh
Chương 642 - Quân Tiêu Dao vô địch trong thánh cảnh

Chương 642: Quân Tiêu Dao vô địch trong thánh cảnh

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Quân Tiêu Dao vừa nói dứt câu thì thiên địa đã yên lặng, trời đất tĩnh mịch.

Chiến trường nổ vang cứ như bị rút ra tất cả âm thanh vào thời khắc này, có thể nghe thấy được cả tiếng châm rơi.

Bọn họ nghe thấy cái gì?

Một mình Quân Tiêu Dao mà muốn tam đại thế lực bất hủ bại vong?

Tất cả mọi người cho rằng họ đang xuất hiện ảo giác, bằng không thì Thần Tử Quân gia điên rồi.

Tất cả mọi người đều thấy rõ cục diện hiện giờ, Quân gia có thể chống cự tứ đại thế lực Thái Cổ hoàng tộc, nhưng cũng khó có thể phân ra càng nhiều sức mạnh để đối phó tam đại thế lực bất hủ.

“Thần Tử đại nhân...”

Các kiêu nữ, công chúa của rất nhiều thế lực đứng bên ngoài quan sát cũng đổ mồ hôi vì Quân Tiêu Dao, những người ngưỡng mộ như Đại Thương công chúa còn thầm cầu nguyện cho Quân Tiêu Dao.

Giờ phút này, gần như tất cả ánh mắt trong toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực đều nhắm về hướng Quân Tiêu Dao, thậm chí cả trận đại chiến của các lão tổ chí tôn trên trời sao cũng không xuất sắc bằng Quân Tiêu Dao một mình ngăn chặn tam đại thế lực bất hủ.

Tất cả mọi người muốn biết, rốt cục là Quân Tiêu Dao điên thật rồi, hay là có cậy vào gì.

Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, nhất thời cả Vương Nguyên Bá cũng cho rằng mình nghe lầm.

Vương Nguyên Bá lạnh lùng mở miệng: “Chẳng lẽ tiểu tử ngươi đã hóa điên rồi?”

Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nhìn về hướng Vương Nguyên Bá, mở miệng nói: “Vương Đằng là do ta giết.”

Lời này vừa dứt, thân thể Vương Nguyên Bá đã chấn động, một luồng sát ý khủng bố đủ để khiến thiên địa biến sắc bùng nổ.

Thánh Nhân bình thường cũng sẽ xụi lơ, đạo tâm hỏng mất dưới sát ý kinh người này, nhưng Quân Tiêu Dao chỉ khoanh tay mà đứng, vẻ mặt nhàn nhạt, Thái Sơn sập trước mặt cũng không biến sắc.

“Tiểu nghiệt súc, ngươi tìm đường chết!” Vương Nguyên Bá giơ tay lên, muốn tung một chưởng trấn áp về hướng Quân Tiêu Dao.

Nhưng trong pháp khí không gian của Quân Tiêu Dao lại có một lá bùa hộ mệnh sáng lên, đó là bùa hộ mệnh của Quân Vô Hối.

Hào quang cuồn cuộn như thủy triều kích động.

Trong mơ hồ, một bóng người mơ hồ đứng sừng sững trên cửu thiên thập địa hiện lên, điểm một ngón tay ra.

Phụt!

Cả thân thể Vương Nguyên Bá bay ngược ra sau, miệng không ngừng phun máu tươi, đầu vai trực tiếp bị xuyên thủng ra một cái lỗ máu chảy đầm đìa.

“Hả... bóng người kia là...”

“Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối!”

Bốn phương tám hướng truyền đến vô số tiếng xuýt xoa, rất nhiều người đều nổi da gà lên.

“Khó trách Thần Tử Quân gia không sợ hãi, mặt không đổi sắc trước tam quân, thì ra là có bùa hộ mệnh được Bạch Y Thần Vương ban cho.”

“Có bùa hộ mệnh này thì muốn hạ gục Thần Tử Quân gia ngay là không có khả năng.”

“Ngươi!” Vương Nguyên Bá chùi đi máu tươi trên khóe miệng, vẻ mặt càng tức giận, đồng thời trong mắt cũng hiện ra chút kiêng kỵ nhàn nhạt.

Tên tuổi của Bạch Y Thần Vương đã sớm truyền khắp toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực. Mặc dù vì nguyên do nào đó nên Quân Vô Hối không thể tham dự bất hủ chiến lần này, nhưng cũng không có nghĩa là lực chấn nhiếp của ông ta không còn.

“Tiểu tử, đây là cậy vào của ngươi sao, nếu chỉ là như thế thì ngươi thật quá ngây thơ.” Phía Thánh Giáo, Thánh Giáo chủ thản nhiên nói.

Ông ta ngồi trên vương tọa hoàng kim, cứ như thần linh vô thượng được chúng sinh triều bái.

Tuy Bạch Y Thần Vương Quân Vô Hối rất mạnh, nhưng dù sao chỉ là một khối bùa hộ mệnh mà thôi, dùng xong năng lượng trong đó thì cũng vô dụng.

Cho nên Quân Tiêu Dao trông cậy vào một khối bùa hộ mệnh để kêu gào trước mặt tam đại thế lực bất hủ bọn họ có vẻ ngây thơ đến buồn cười.

“Bản Thần Tử chỉ muốn nói, tam đại thế lực bất hủ các ngươi đều là rác rưởi, trừ ỷ lớn hiếp nhỏ ra thì còn có thể làm gì.”

“Trong thế hệ trẻ tuổi, không ai là đối thủ của bản Thần Tử, hiện tại, bản Thần Tử cứ đứng ở chỗ này, có Thánh Nhân nào trong tam đại thế lực các ngươi có thể giết được bản Thần Tử à?” Quân Tiêu Dao vung tay áo, lạnh nhạt mà khinh thường nói.

Lời này trực tiếp dẫm lên điểm mấu chốt của tam đại thế lực, sắc mặt Vương Nguyên Bá trở nên dữ tợn, Quân Tiêu Dao thật sự đang nhảy múa trên mũi đao.

Nhưng... Cũng không ai phản bác được lời này cả, bởi vì đó là sự thật.

Sắc mặt Thánh Giáo chủ cũng hơi trầm xuống, Thánh Giáo tử và Thánh Nữ Himiko đều đã chết thảm trong tay Quân Tiêu Dao.

Còn Đọa Thần Cung thì càng tràn ngập sát khí, Đọa Thần Tử, Hắc Ám Thần Tử, Minh Thần Thái Tử đều chết dưới tay Quân Tiêu Dao. Hắn gần như chém sạch thế hệ trẻ của Đọa Thần Cung.

“Người này quá kiêu ngạo, để ta tới giết hắn!” Trong đội ngũ của Vương gia, một Thánh Nhân trung niên nhịn không được bước ra một bước.

Hắn ta cũng được xem là thiên tài rất có danh tiếng của Vương gia, hao phí tám trăm năm để thành tựu Thánh Nhân chi cảnh. Đừng nhìn tám trăm năm rất dài, nhưng đối với cảnh giới Thánh Nhân thì đã xem như rất trẻ tuổi.

Đương nhiên, so với Thánh Nhân mười tám tuổi như Quân Tiêu Dao thì không bằng cả cái rắm.

“Tiểu tử, ta tới trảm ngươi!” Thánh Nhân Vương gia kia quát lạnh một tiếng, tung ra một thanh thiên đao mà quét về hướng Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao không chút sợ hãi khi đối phó với Thánh Nhân cùng giai, hắn thúc giục sức mạnh mười vạn tượng thần, chân thân Thái Cổ tượng thần hiện hóa ra.

Quân Tiêu Dao giáng xuống một chưởng, chân thân Thái Cổ tượng thần nghiền áp xuống ngang trời, hư không rách nát như tờ giấy.

Thánh Nhân Vương gia kia hoảng hốt, thậm chí không có cả cơ hội giãy giụa thì đã trực tiếp nát bấy, bị nổ thành một đống máu thịt, cả nguyên thần cũng bị dập nát.

“Chỉ có vậy thôi à?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu.

Vậy mà cũng không biết xấu hổ ra khiêu chiến?

“Tiểu tử, đừng càn rỡ!”

Thánh Nhân Vương gia thứ hai ra tay, kết quả vẫn không quá ba hiệp thì đã bị Quân Tiêu Dao chém giết.

Vương Nguyên Bá nhìn mà khóe mắt run rẩy, không phải ông ta đau lòng Thánh Nhân ngã xuống, mà là tức giận.

Nhìn khắp các Thánh Nhân Vương gia, không có lấy một người có thể đối phó Quân Tiêu Dao.

“Để ta tới!”

Phía Thánh Giáo cũng có Thánh Nhân ra tay. Hắn tụng kinh văn, một loạt chữ cổ kim sắc hiện lên, tựa như từng tòa núi cao kim sắc trấn áp thẳng về hướng Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao vẫn rất thản nhiên, búng tay một cái thì từng luồng kiếm khí của Lục Tiên Kiếm quyết phụt ra, cứ như có thể chém hết trời sao chốn thiên ngoại.

Loạt chữ cổ kim sắc kia đều bị kiếm khí trảm nát.

Bình Luận (0)
Comment