Chương 656: Kết cục của bất hủ chiến đã được định sẵn!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vô số sinh linh Thái Cổ bị chém thành bụi trong quy tắc kiếm đạo đó.
Chỉ một kiếm mà thôi!
Toàn bộ Hồng Châu đều bị huỷ diệt.
Ba ngàn châu của Hoang Thiên Tiên Vực biến thành hai ngàn chín trăm chín mươi chín châu.
Chuyện này...
Đó chính là chuẩn đế chi uy!
Thấy cảnh tượng này, sắc mặt sinh linh Tổ Long Sào đều trắng bệch, trong mắt lộ ra tuyệt vọng.
Lão Thanh Long còn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào rống, bạo nộ tới cực điểm.
Trong mắt Long Hàn Chí Tôn cũng lộ ra một mảnh tro tàn.
Tổ Long Sào xong rồi.
“Trận bất hủ chiến này kết thúc như vậy đi.” Quân Thiên Mệnh khẽ lắc đầu.
Có thể nói thủ đoạn của Quân Thái Huyền làm kinh sợ tất cả thế lực, cho dù là những người đứng đầu các thế lực bất hủ trên Tiên Vực khác cũng lộ ra kinh sắc, không dám lại vượt giới nữa.
Sau khi chém ra kiếm này, Quân Thái Huyền ngáp một cái rồi nằm trở về quan tài lần nữa.
Cái quan tài đen nhánh kia lại rơi vào yên lặng, được thi thể Ứng Long lôi kéo, tiếp tục phiêu đãng trong vũ trụ.
Có lẽ tiếp theo, lúc Quân Thái Huyền thức tỉnh lần nữa đã là lúc Quân gia triển khai bất hủ chiến kéo dài qua Tiên Vực.
Tới cục diện hiện tại, kết quả của bất hủ chiến như thế nào thì tất nhiên không còn gì để bàn cãi. Tất cả mọi người biết bảy đại thế lực bất hủ này xong rồi.
Quân Tiêu Dao lại đưa ánh mắt thâm thúy, nhìn về phía vòm trời vũ trụ.
“Dám nhúng tay vào bất hủ chiến của Quân gia ta, bản Thần Tử nhớ kỹ.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt.
Trong lòng Quân Tiêu Dao chỉ có sát ý đối với những thế lực bất hủ muốn nhân cơ hội đánh lén kia. Nếu ngày sau hắn có năng lực, cho dù kéo dài qua vô số Tiên Vực, cũng phải diệt trừ những thế lực bất hủ đó.
Còn những thiên kiêu đỉnh cấp của thế lực bất hủ kia nữa, nếu ngày sau đụng phải trên đế lộ thì Quân Tiêu Dao nhất định sẽ không nương tay.
Trận chiến kế tiếp đã không cần Quân Tiêu Dao làm cái gì.
Tất cả đều đã hạ màn.
Bảy đại thế lực bất hủ đã mất đại thế, hiện tại chỉ có thể hốt hoảng chạy trốn mà thôi. Lão Thanh của Long Tổ Long Sào và Sát Tôn của Đọa Thần Cung cũng bị Quân Thiên Mệnh lấy pháp chỉ của Đại Đế trấn sát.
Đám người Long Hàn Chí Tôn cũng bị chư tổ Quân gia vây sát.
Còn Quân Đế Đình của Quân Tiêu Dao cũng quét ngang tứ phương.
Quân đội của bảy đại thế lực bất hủ hốt hoảng chạy trốn, để lại vô số thi thể.
Mặt đất như đổ máu, thi cốt chất thành núi, bầu trời toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực đều bị sương mù màu máu bao phủ.
Còn địa giới Hồng Châu ngày trước đã trở thành một cái vùng trũng khổng lồ, những trận gió kiếm khí khủng bố đang gào thét lượn lờ.
Dù trải qua vô số năm, địa vực này cũng không thể có sinh linh bước vào, bởi vì họ sẽ bị quy tắc kiếm đạo còn sót kia chém chết.
Bất hủ chiến đến đây đã kết thúc.
Mà điều kế tiếp Quân gia và Quân Đế Đình phải làm chính là nhổ cỏ tận gốc và thu hoạch chiến lợi phẩm mà thôi.
Đến đây, trận bất hủ chiến lay động toàn bộ Hoang Thiên Tiên Vực thậm chí Cửu Thiên Tiên Vực này cũng xem như hạ màn che.
Phong Lâm Hỏa Sơn Tứ Vệ, Càn Thiên Thánh Vệ, và đại quân Tiên Cổ Quân Đế Đình của Quân gia đuổi giết quân đội của bảy đại thế lực bất hủ liên tục bảy ngày bảy đêm, kéo dài qua mười mấy đạo châu.
Trên đường thi cốt vô tận chất thành núi, máu tươi tụ thành con sông cuồn cuộn, uốn lượn chảy xuôi trên mặt đất. Vô số núi non bị đánh nát, mặt đất trải dài rất nhiều cái khe, cứ như những thung lũng tách giãn đang uốn lượn trải rộng.
Có thể nói, bất hủ chiến lần này ảnh hưởng quá sâu xa, là trận chiến dữ dội đủ để được ghi chép vào sử sách.
Trận chiến này khiến Thái Cổ hoàng tộc tổn thất thảm trọng, Tổ Long Sào trực tiếp bị Quân Thái Huyền dùng một kiếm huỷ diệt. Vạn Hoàng Linh Sơn, Kỳ Lân Cổ Động, Thượng Cổ Ngạc Hồ cũng bị Quân gia đại quân đánh vào.
Tuy rằng còn sót lại sức mạnh, hơn nữa có các loại đại trận hộ tộc chống lại, nhưng cũng chỉ là ngoan cố chống cự, giãy giụa khi hấp hối mà thôi.
Nhưng dư nghiệt của Thánh Giáo trong lúc lẩn trốn thì bỗng nhiên có một lỗ sâu không gian mở ra đã hút bộ phận sức mạnh ít ỏi còn sót lại của Thánh Giáo và cả đế binh Quang Minh Quyền Trượng vào trong đó.
Rất nhiều người đều nheo mắt lại, phỏng chừng đây là thủ đoạn của Cổ Lan Thánh Giáo.
Còn phía Đọa Thần Cung cũng có lốc xoáy màu đen hiện lên, mang đế binh Đọa Thần Linh và một ít cường giả Đọa Thần Cung đi, đó là thủ đoạn của nhất mạch Minh Vương.
Mà Vương gia thì không may mắn như vậy.
Quân Tiêu Dao tự mình dẫn dắt thế lực Quân Đế Đình, tiên phong chỉ thẳng vào Vương gia. Vương gia cũng có một ít cường giả còn sót lại trấn giữ tổ địa, còn có đại trận hộ tộc cường đại.
Nhưng trước mặt bốn vị cường giả Vô Thượng Huyền Tôn bọn lão người mù thì sự phản kháng đó chỉ là châu chấu đá xe mà thôi.
Rất nhanh, đại quân Quân Đế Đình đã đánh vào Vương gia.
Không thể không nói, tộc địa của một thế lực bất hủ cũng rất rộng lớn.
Có tiên đảo lơ lửng trong hư không, thác nước như lụa bạc buông xuống, hoa tiên suối phun, thụy thảo tranh nhau phát sáng, linh cầm dị thú nhảy nhót.
Nhìn động thiên phúc địa này, Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Nhớ kỹ, các ngươi là người của Quân Đế Đình, không thể lấy đường kim mũi chỉ nào cả.”
Nghe được lời này, trong mắt đám người Ngao Thương Uyên, Lê Tiên lộ ra một chút nghi hoặc.
Quân Tiêu Dao thiện lương như vậy từ khi nào?
Ngay sau đó, Quân Tiêu Dao ho khan một tiếng và nói: “Nhưng... Trừ đường kim mũi chỉ ra thì thiêu quang, cướp sạch, giết sạch tất cả những thứ còn lại!”
“A này...” Một ít lão tổ chủng tộc Tiên Cổ của Quân Đế Đình đều có chút câm nín.
Chính là cảm giác này, Quân Tiêu Dao vẫn là Quân Tiêu Dao của trước kia, không có chút thay đổi nao.
Không áp bức kẻ địch đến cùng thì vẫn là người sao?
Nhưng điều này lại là chuyện tốt đối với Quân Đế Đình, Quân Đế Đình mới trong bước đầu sáng lập, đang trong thời điểm cần đến tài nguyên.
Hiện tại các thế lực bất hủ Vương gia dấy lên bất hủ chiến, tương đương là chắp tay nhường nội tình và tài nguyên cho Quân gia và Quân Đế Đình.