Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao nhìn có vẻ tiên linh tuấn dật, như một thiên tiên không nhiễm trần tục.
Nhưng hắn vừa ra tay lại bạo lực như thế, ba quyền trực tiếp đấm một con Thái Cổ di loại thành bánh nhân thịt.
Ánh mắt Cơ Huyền trở nên trầm trọng trước nay chưa từng có.
Tiêu Trần lại siết chặt nắm tay, trong mắt có không cam lòng, hơn nữa lại thêm một tia kinh sợ nhàn nhạt!
Quân Tiêu Dao quá mạnh.
Tiêu Trần tự cho rằng mình tu luyện mấy năm nay đã hoàn toàn đuổi kịp Quân Tiêu Dao.
Nhưng nhìn kết quả hiện tại, thực lực của Quân Tiêu Dao vẫn làm hắn ta có cảm giác tuyệt vọng.
Mà Võ Minh Nguyệt ẩn trong bóng tối, trong đôi mắt thu thủy cũng hiện ra chấn động.
Người nổi danh tất có thực lực, lời này không phải giả.
Trong hư không phía trên khu rừng Thái Hoang.
Cơ Bang Ấn muốn nói cái gì, lại không nói nên lời.
Quân Chiến Thiên vuốt chòm râu, vui tươi hớn hở mà nói: “Ai, tôn nhi này của ta cái gì cũng tốt, nhưng không biết kín tiếng khiêm nhường gì cả.”
Cơ Bang Ấn nghe thấy lời này thì sắc mặt càng cứng đờ, cảm thấy như nghẹn trong cổ họng, cả người không được tự nhiên.
Nhưng cũng may, biểu hiện của Cơ Huyền cũng không kém, nếu không thì Cơ Bang Ấn thật sự không còn mặt mũi ở lại đây.
“Có lẽ Đại Tranh chi Thế này là sân khấu của một mình Thần Tử Quân gia.” Trưởng lạo Khương gia cảm khái.
Lão thật sự không có ý gì khác, dù sao Quân Tiêu Dao cũng là nhi tử của Khương Nhu, xem như nửa người Khương gia.
“Hừ, chưa có kết quả, hiện tại nói những lời đó không khỏi quá sớm.” Trưởng lão của nhất tộc Thương Long không mặn không nhạt mà nói.
Mà lúc này, ở gần bí tàng chí tôn, Long Bích Trì của Tổ Long Sào và Cửu Đầu Sư Tử Tộc, nhất mạch Thôn Thiên Tước cũng tới từ một hướng khác của khu rừng Thái Hoang.
Trong nhất thời, chư cường hội tụ ở ngoài bí cảnh Nguyên Thiên Chí Tôn, không khí thoáng một cái đã căng chặt lên.
Ánh mắt đầu tiên của Long Bích Trì lập tức chú ý tới Quân Tiêu Dao.
Cái này không phải cố tình.
Mà là Quân Tiêu Dao chỉ cần đứng ở đó đã như trung tâm thiên địa, tầm mắt mọi người đều bất giác bị dẫn đi.
“Ngươi chính là Quân Tiêu Dao?” Ánh mắt Long Bích Trì dừng lại trên người Quân Tiêu Dao, lạnh nhạt hỏi.
“Ngươi là...” Quân Tiêu Dao cũng nhàn nhạt nhìn lại.
Tất nhiên hắn đã nhìn ra, nữ nhân trước mặt có long giác, hẳn là thiên kiêu của Tổ Long Sào.
“Ta là Long Bích Trì của nhất mạch Thương Long Tổ Long Sào.” Lời nói của Long Bích Trì mang theo ngạo khí nhàn nhạt.
Nghe được lời này, ánh mắt Quân Tiêu Dao có chút cổ quái.
Thật lâu sau, hắn mới mở miệng nói: “À, thật là một cái tên hay phun hương thơm mà (1)...”
(1) Bích Trì碧池 gần âm với từ Bitch trong tiếng Anh.
Long Bích Trì nghi hoặc liếc nhìn Quân Tiêu Dao một cái, không rõ ý hắn là gì.
Ở hướng khác có thần quang hoàng kim sáng lên làm rạng rỡ cả thiên địa.
Một con sư tử hoàng kim uy vũ hùng tráng đạp không mà đến, khiến trời cao chấn động.
Điểm đặc thù nhất của nó là có chín cái đầu, khí huyết cuồn cuộn, như nước mênh mông.
Khi chín cái đầu cùng phát ra tiếng sư rống, giống như lôi đình chấn động, khí tức mạnh tới cực điểm.
“Là chí tôn trẻ tuổi của Cửu Đầu Sư Tử Tộc!” Rất nhiều tu sĩ Nhân tộc trắng bệch cả mặt, kinh hô lên.
Cửu Đầu Sư Tử Tộc tuyệt đối là chủng tộc Thái Cổ cường hãn tới cực điểm.
Nghe đồn xưa kia nhất mạch Cửu Đầu Sư Tử từng gây sóng gió, không ai có thể kháng cự, cuối cùng là một Phật đế ra tay mới độ hóa được nhất mạch này, trở thành tọa kỵ và thần hộ pháp.
Ở cận cổ, tuy số lượng Cửu Đầu Sư Tử Tộc thưa thớt, nhưng cũng có một chí tôn vô thượng, được gọi là Cửu Linh Nguyên Thánh, khai hỏa uy danh của nhất mạch này.
Nếu không phải số lượng nhất tộc này quá thưa thớt thì tuyệt đối có thể bước lên hàng ngũ Thái Cổ Hoàng tộc.
“Chẳng lẽ vị chí tôn trẻ tuổi này là hậu nhân của Cửu Linh Nguyên Thánh?” Một thiên kiêu Nhân tộc lộ ra vẻ kiêng kỵ.
Cửu Đầu Sư Tử nhìn về phía Quân Tiêu Dao, miệng phun tiếng người: “Không tồi, chí tôn trẻ tuổi của Nhân tộc, thực lực của ngươi rất mạnh, có tư cách đi theo bổn vương.”
Mà bên kia vòm trời bỗng có yêu phong nhấc lên, một con chim khổng lồ màu đen che trời lao đến.
Hai cánh như mây che hết bầu trời, đôi mắt tựa như hai huyết nguyệt chìm nổi.
Nơi nó đi qua dâng lên huyết tinh chi khí, khiến sắc mặt rất nhiều tu sĩ nhân loại trở nên trắng bệch.
Thôn Thiên Tước tộc là nhất mạch chủng tộc Thái Cổ có hung danh hiển hách.
“Nhân tộc còn không có tư cách làm người theo đuổi, bọn chúng chỉ xứng trở thành huyết thực...”
Con Thôn Thiên Tước kia mở miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao, trong đồng tử nở rộ ánh thị huyết.
Thôn Thiên Tước tộc cực kỳ hung lệ, thích ăn huyết nhục của Nhân tộc.
Mà Hoang Cổ Thánh Thể của Quân Tiêu Dao quả thực là một đại dược hình người, giống như thịt Đường Tăng.
Nhưng Thôn Thiên Tước này cũng biết, Quân Tiêu Dao có hộ đạo giả, bởi vậy nó thật sự không vọng tưởng cắn nuốt được Quân Tiêu Dao.
Nhìn hai sinh linh Thái Cổ này khẩu xuất cuồng ngôn, Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu, lộ ra nghi hoặc mà mở miệng nói: “Lũ chủng tộc Thái Cổ các ngươi đều không có đầu óc như vậy sao?”