Chương 689: Ban cho chân huyết Côn Bằng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Không bao lâu sau, đám người Quân Tiêu Dao đã tới Ngọc Môn Quan.
Phóng mắt nhìn lại, Ngọc Môn Quan cũng rộng lớn khí thế, có nguyệt hoa buông xuống, có ngân hà vờn quanh, muôn hình vạn trạng, đứng sừng sững vĩnh viễn.
Đám người Quân Tiêu Dao còn chưa tiến vào Ngọc Môn Quan thì đã gây nên rúng động.
“Trời, là Thần Tử Quân gia tới!”
“Đó chính là Thần Tử Quân gia sao, thật soái quá đi!”
“Chẳng lẽ con khổng tước mà Thần Tử Quân gia ngồi lên là Khổng Huyên?”
“Con mẹ nó, Khổng Huyên là tùy tùng của Ngọc Phật Tử mà lại bị Thần Tử Quân gia xem thành vật cưỡi?”
“Nếu ta là Ngọc Phật Tử thì chỉ sợ khó có thể bình tĩnh.”
Quân Tiêu Dao xuất hiện làm cả Ngọc Môn Quan sôi trào mà xôn xao cả lên.
Thậm chí Quân Tiêu Dao nhìn thấy tình hình này còn sinh ra ảo giác như fan cuồng đón máy bay vào kiếp trước.
Có binh lính trưởng thủ quan nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì trong mắt hiện lên chút kinh nghi, sau đó cung kính tiến lên, hơi chắp tay và nói: “Xin hỏi ngài là Thần Tử Quân gia đúng không?”
“Đúng vậy, ngươi là...” Quân Tiêu Dao nói.
Chẳng lẽ cũng muốn tới gây chuyện giống như binh lính trưởng của Kiếm Môn Quan?
“Tại hạ là binh lính trưởng của Ngọc Môn Quan, phụng lệnh của thủ hộ đại nhân, đã chuẩn bị xong chỗ ở cho Thần Tử đại nhân, mời đi theo ta.”
Binh lính lớn trưởng cung kính đi đằng trước dẫn đường cho Quân Tiêu Dao.
Điều này làm tất cả thiên kiêu trong Ngọc Môn Quan đều trợn tròn mắt.
Khi bọn họ vừa đến Ngọc Môn Quan, thái độ của vị binh lính trưởng này chính vô cùng lạnh nhạt, thậm chí còn không cho phép một ít thiên kiêu thực lực hơi yếu vào thành.
Kết quả hiện tại, Quân Tiêu Dao vừa đến thì lại có được lễ ngộ như vậy. Thậm chí cả vị thủ hộ đại nhân cao cao tại thượng kia cũng chuẩn bị sẵn chỗ đặt chân cho hắn.
“Đây là khác biệt giữa người với người sao?”
Một ít thiên kiêu có chút ủ rũ, bọn họ liều sống liều chết muốn trèo lên địa vị cao. Kết quả có người vừa sinh ra đã đứng trên đỉnh núi, được người ta tôn kính.
“Cũng có tâm.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói, cũng không từ chối.
Dưới sự dẫn dắt của binh lính trưởng kia, hắn đi tới một động thiên phúc địa linh khí cực kỳ nồng đậm, thậm chí có thể so với linh khí trong Côn Bằng Sào.
“Tốt lăm, tiện cho ta tu luyện.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.
Hắn quyết định dùng mười ngày nửa tháng để lĩnh ngộ Đại thần thông Côn Bằng.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương và Mục Nguyệt Hàn cũng đi tu luyện.
Còn Khổng Huyên, Quân Tiêu Dao sớm đã lập nên phong ấn cấm chế, nàng ta không có khả năng trốn thoát.
“Kế tiếp bắt đầu lĩnh ngộ đi.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Đổi lại là thiên kiêu khác, mặc dù có được Đại thần thông Côn Bằng thì không tốn mấy tháng thậm chí một năm cũng khó có thể hoàn toàn nhập môn.
Nhưng lấy ngộ tính yêu nghiệt của Quân Tiêu Dao thì dù tu luyện thần thông gì cũng đơn giản giống như ăn cơm uống nước.
Càng đừng nói còn có chân huyết Côn Bằng phụ trợ, hắn tu luyện càng như cá gặp nước.
Trong lúc Quân Tiêu Dao chìm vào tu luyện, tin tức có liên quan đến Côn Bằng Sào và Quân Tiêu Dao cũng dần dần được truyền ra.
Đám người Ngọc Phật Tử cũng biết được tin này.
Số lượng thiên kiêu tham dự cơ duyên Côn Bằng Sào có hơn một ngàn người, cuối cùng tồn tại rời đi cũng có mấy trăm người.
Cho nên hoàn toàn không che giấu được tin tức có liên quan đến Quân Tiêu Dao.
Hắn đánh chết linh thân của Hư Không Kiếm Tử, diệt sát tùy tùng của Tam Thái Tử Hải Thần, còn trấn áp tùy tùng Khổng Huyên của Ngọc Phật Tử thành vật cưỡi.
Có thể nói, chỉ trong một lần cơ duyên mà Quân Tiêu Dao đã cùng đắc tội ba thiên kiêu đỉnh cấp dương danh đế lộ.
Hơn nữa ba vị này đều là tiểu đầu sỏ đã tu ra một luồng tiên khí.
Nếu người bình thường đắc tội họ thì tất nhiên sẽ vô cùng hoảng hốt, cảm thấy con đường phía trước khó đi.
Mà Quân Tiêu Dao lại như không có việc gì, vui vẻ thoải mái mà tu luyện.
Rất nhiều thiên kiêu trong Ngọc Môn Quan đều cảm thán, không hổ là Thần Tử Quân gia, căn bản không sợ bất cứ khiêu chiến gì.
Đương nhiên, đám người Ngọc Phật Tử cũng không có khả năng giả vờ như không thấy.
Ở ải thứ mười hai của đế lộ, trong một Phật đường, Ngọc Phật Tử mặc thiền y màu ngọc đang ngồi xếp bằng trên đệm hương bồ.
Mái tóc dài của hắn rủ xuống đất, diện quan như ngọc, như một phật đà tuấn mỹ chạm ngọc.
Ngoài thân thể hắn không chỉ có một luồng tiên khí mơ hồ quấn quanh, chỉ là luồng tiên khí thứ hai có vẻ hơi hư ảo, hiển nhiên chỉ là hình thức ban đầu, chưa thật sự ngưng luyện lại.
Ngọc Phật Tử cũng có được tin tức về Côn Bằng Sào và Khổng Huyên.
“Trấn áp Khổng Huyên thành vật cưỡi, Quân Tiêu Dao, ngươi đang biểu đạt bất mãn về chuyện ta trấn áp Cửu Đầu Sư Tử sao?” Ngọc Phật Tử lẩm bẩm nói.
Mà bên kia, Cửu Đầu Sư Tử bị trấn áp nghe thấy tên của Quân Tiêu Dao thì mừng đến phát khóc, sắp chảy cả nước mắt.
“Ha ha, ta biết mà, chủ nhân tuyệt đối không chết, ngài ấy sẽ bước lên đế lộ, ngài ấy sẽ đến cứu ta!” Cửu Đầu Sư Tử ngao ngao kêu gào, có vẻ vô cùng hưng phấn, sự uể oải trước đó hoàn toàn tan biến.
“Ngươi xác định hắn tới cứu ngươi, mà không phải đi tìm cái chết?” Ngọc Phật Tử vẫn mỉm cười, giống như phật đà cầm hoa, chỉ là trong mắt tỏa ra ánh sắc lạnh nhè nhẹ.
“Con lừa trọc lông dài nhà ngươi có thể cân nhắc được thực lực của chủ nhân hay sao, phỏng chừng tùy tùng của ngươi đã bị chủ nhân dạy dỗ đến sung sướng lên mây rồi...”
Cửu Đầu Sư Tử còn muốn nói cái gì thì chỉ thấy Ngọc Phật Tử nhíu mày, tùy tiện vung tay lên.
Chín cái miệng của Cửu Đầu Sư Tử lập tức bị phong bế, chỉ có thể phát ra tiếng ô ô.
“Dám trấn áp tùy tùng của ta làm vật cưỡi, Quân Tiêu Dao, ngươi rất có dũng khí, nếu có thể độ hóa ngươi thì hẳn là một nô bộc không tồi.” Ngọc Phật Tử mỉm cười.
Hắn không giết người, chỉ biết độ hóa.
Nhưng Ngọc Phật Tử không chuẩn bị lập tức đi tìm Quân Tiêu Dao.
Bởi vì Địa Ngục Tinh sắp mở ra, hắn cần tiến vào trong đó để tìm kiếm Tiên Tủy, hoàn toàn ngưng luyện ra luồng tiên khí thứ hai.
Đến lúc đó, hắn sẽ càng tự tin hơn nữa.