Chương 693: Nhất tộc nhân ngư, ngư mỹ nhân
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngoài ra, còn có một thanh niên trên lưng có đôi cánh màu xanh lá, trong mắt mang theo nghiền ngẫm mà đánh giá Quân Tiêu Dao.
“Là tùy tùng của Long Hư Hoàng, truyền nhân của Thanh Thiên Bằng tộc, Thanh Hồng.” Một vài người ghé mắt quan sát.
Đây cũng là tùy tùng của một vị thiên kiêu đỉnh cấp. Hiển nhiên, rất nhiều người ở đế lộ phía trước đều đang chú ý Quân Tiêu Dao.
Vô hình trung, Quân Tiêu Dao đã trở thành một thanh kiếm Damocles trên đỉnh đầu tất cả thiên kiêu đi ngang trên đế lộ.
Quân Tiêu Dao là uy hiếp lớn đối với tất cả các thiên kiêu muốn tranh đoạt danh hiệu vương giả đế lộ.
Trong một nơi tối tăm, có một người khoác áo choàng đen cũng đang quan sát Quân Tiêu Dao.
Khác với đám người Hồng Lăng, Thanh Hồng, Kim Cổ Huyền, hắn ta không khiến một ít thiên kiêu chung quanh chú ý đến.
“Thần Tử Quân gia, chính là Hoang Cổ Thánh Thể thế hệ này sao, khí tức thật sự không yếu, nhưng... Vẫn là chủ nhân càng mạnh hơn một chút.”
Khi nhắc tới chủ nhân của mình, trong giọng nói của người áo đen mang theo một tia cuồng nhiệt. Chủ nhân của hắn ta nhất định sẽ đạp lên di hài của Hoang Cổ Thánh Thể, đi lên vương tọa của thời đại này!
Quân Tiêu Dao đi vào Hổ Lao Quan khiến tứ phương rúng động. Mà làm Quân Tiêu Dao hơi nghi hoặc là, hắn cũng không cảm ứng được khí tức của đám người Ngọc Phật Tử.
Tất nhiên Quân Tiêu Dao sẽ không cho rằng đám người Ngọc Phật Tử sợ hắn.
Đúng lúc này, trong hư không phía trước có tiếng sóng triều truyền đến.
Trong một mảnh sóng biển do đạo văn hình thành, một nữ tử có mái tóc quăn màu xanh hiện ra.
Nửa người trên của nàng ta là người, da thịt trắng nõn như ngà voi, ngực được che lại bằng vỏ sò, nửa người dưới lại là cái đuôi cá màu bạc, lớp vảy rực sáng, xa hoa lộng lẫy.
Đây rõ ràng là một mỹ nhân ngư.
“Là nhất tộc nhân ngư của cổ tinh vực Hải Dương.”
“Nàng là công chúa của nhất tộc nhân ngư, Ngư Mỹ Nhân, đồng thời cũng là một trong những đạo lữ của Tam Thái Tử Hải Thần.”
Nhìn thấy Ngư Mỹ Nhân xuất hiện, rất nhiều thiên kiêu kinh hô.
Ngư Mỹ Nhân đưa mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao, cũng thất thần trong nháy mắt. Nàng cho rằng đạo lữ của mình, Tam Thái Tử Hải Thần, đã đủ tuấn mỹ. Nhưng công tử bạch y trước mặt còn tuấn tú hơn Tam Thái Tử Hải Thần rất nhiều.
Nàng ổn định tâm thần, mở miệng nói: “Tam Thái Tử điện hạ sẽ chờ ngươi ở bên ngoài đạo tràng Địa Ngục Tinh, hy vọng ngươi đừng không dám đến.”
“Đạo tràng Địa Ngục Tinh.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Ngư Mỹ Nhân lại mở miệng nói: “Đương nhiên, Tam Thái Tử cũng nói, chỉ cần ngươi nguyện ý giao ra đại thần thông Côn Bằng và chân huyết Côn Bằng, sau đó đi nhận lỗi với chàng thì nói không chừng sẽ tha thứ cho ngươi.”
Lời này làm cho cả Hổ Lao Quan đều an tĩnh trong một chớp mắt.
Trước có Ngọc Phật Tử muốn độ hóa Quân Tiêu Dao, thu làm nô bộc. Sau có Tam Thái Tử Hải Thần muốn Quân Tiêu Dao chủ động giao ra cơ duyên, tiến đến thứ tội.
Cho dù là Quân Tiêu Dao cũng hơi ngây ngẩn cả người.
Không lẽ hắn đã không còn sức uy hiếp nên ai cũng dám buông lời hung ác với hắn?
Mục Nguyệt Hàn và Kim Sí Tiểu Bằng Vương bên cạnh lại cùng quát lớn: “Tam Thái Tử Hải Thần tính là thứ gì mà dám uy hiếp Thần Tử?”
Ngư Mỹ Nhân nghe vậy thì khẽ lắc đầu và nói: “Thời đại này, quần hùng cùng tỏa sáng, cũng không phải sân khấu của một mình Thần Tử Quân gia, đắc tội Tam Thái Tử điện hạ thì ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Quân Tiêu Dao gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, ta thật sự nên suy xét nên nhận lỗi thế nào với Tam Thái Tử Hải Thần.”
Nghe thấy lời này, tất cả thiên kiêu đế lộ trong Hổ Lao Quan đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, Thần Tử Quân gia luôn khí phách hung hăng lại e dè nhát gan như vậy?
Khi mọi người ở đây nghĩ như vậy thì Quân Tiêu Dao tiếp tục mỉm cười và nói: “Ngươi cảm thấy dùng đầu của ngươi nhận lỗi thì thế nào?”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngư Mỹ Nhân lập tức biến đổi.
Nhưng còn không đợi nàng ta có phản ứng gì thì Quân Tiêu Dao đã bước chân một bước, dưới chân có đạo văn không gian huyền ảo khuếch tán ra.
Trong mơ hồ, phía sau hắn như có một hư ảnh Côn Bằng hiện lên, đó chính là Côn Bằng cực tốc!
Gần như chỉ trong chớp mắt, mọi người còn chưa hoàn toàn phản ứng kịp thì Quân Tiêu Dao đã lao tới trước người Ngư Mỹ Nhân.
Ngư Mỹ Nhân theo bản năng lui về phía sau, đồng thời thét to: “Thần Tử Quân gia, ngươi điên rồi, đây là Hổ Lao Quan, ngươi dám động tay sao!?”
Mười tám thành quan của đế lộ đều không cho phép ra tay đánh nhau trong phạm vi của mình, đây là quy luật sắt.
“Ở trước mặt bản Thần Tử, quy tắc là cái gì?” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hắn vung bàn tay về phía trước, một quỹ đạo huyền ảo hiện ra, giống như Côn Bằng vẫy đuôi giáng thẳng về hướng Ngư Mỹ Nhân.
“Không!”
Ngư Mỹ Nhân kiệt lực phản kháng, nhưng sao ngăn cản nổi uy năng của đại thần thông Côn Bằng.
Thân thể tuyệt đẹp của nàng ta nổ tung trong nháy mắt, máu văng khắp nơi, xương nát cũng tán loạn, chỉ có một cái đầu xinh đẹp là được giữ lại nguyên dạng.
Trên gương mặt mỹ lệ, biểu cảm cuối cùng ngưng tụ lại là sự hoảng sợ và không thể tin nổi.
Nàng không cách nào nghĩ đến, Quân Tiêu Dao sẽ ra tay với mình ở Hổ Lao Quan, ngay trước mặt công chúng.
Nói ra thì hai nước giao chiến, không chém sứ giả.
Nàng chỉ tới truyền lời nói thôi mà đã bước xuống hoàng tuyền, quả thực chết quá oan uổng!
Chém giết Ngư Mỹ Nhân xong, Quân Tiêu Dao vung tay lên, đầu Ngư Mỹ Nhân rơi về hướng Mục Nguyệt Hàn.
“Gói lại cho đẹp, không phải Tam Thái Tử Hải Thần muốn ta nhận lỗi sao, không biết hắn có thích món quà này không?”
Nhìn thấy đầu Ngư Mỹ Nhân bị vứt tới, thân thể của Mục Nguyệt Hàn cũng khẽ run lên, vội vàng lấy ra một tấm vải bố rồi ôm lấy.
Còn tất cả các thiên kiêu trong Hổ Lao Quan thì giống như tượng đất, ngơ ngác đứng tại chỗ, thật lâu sau cũng không phục tỉnh táo lại.
Ngư Mỹ Nhân cũng được xem như một vị kiêu nữ tuyệt đại, kết quả bị Quân Tiêu Dao dùng một tay chụp chết như vậy, còn đơn giản hơn cả giết một con gà.
“Giết người, Thần Tử Quân gia giết người ở thành quan!”
“Thủ thành binh lính đâu, mặc kệ sao?”
“Quản cái rắm, ngươi không nghe nói sao, trước đó Thần Tử Quân gia giết người ở Kiếm Môn Quan, cả người thủ hộ cũng phải ra nhận lỗi.”
Chung quanh vang lên rất nhiều tiếng nghị luận ồn ào.
“Trong thời gian ngắn như vậy mà hắn đã khống chế được đại thần thông Côn Bằng?”