Chương 702: Kim Sí Tiểu Bằng Vương bị độ hóa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Yên tâm, không lâu sau đó ngươi sẽ nhìn thấy chủ nhân của mình ở hoàng tuyền.”
Quân Tiêu Dao chụp xuống một chưởng, cho dù nam tử kia có kiệt lực phản kháng, thậm chí tung ra tiên khí, vẫn bị Quân Tiêu Dao dùng một quyền diệt sát.
“Một giọt huyết thôi đã có thể làm người này hiện hóa ra một ít năng lực của Thương Thiên Bá Thể, chẳng lẽ là Bá Thể chi vương mà Sở Thiên Bá nói - Bá Vương sắp hiện thân?”
Quân Tiêu Dao nghiền ngẫm. Nhưng sau đó hắn lại lắc đầu, mặc kệ là Bá Vương gì, đối với hắn cũng chẳng là gì cả.
Hắn sớm đã đúc thành đạo tâm vô địch, căn bản không sợ bất cứ khiêu chiến nào.
“Nếu Bá Vương kia thật sự muốn tìm đường chết, ta cũng không ngại để mối hận xưa của Thánh Thể và Bá Thể hoàn toàn được chấm dứt.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Tuy Bá Vương kia là Bá Thể chi vương muôn đời không có lấy một, nhưng Quân Tiêu Dao cũng là Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh đánh vỡ mười lớp gông xiềng hiếm hoi trong vạn năm.
Có thể nói, bọn họ là đại diện hoàn mỹ nhất của thể chất của từng người.
Đây là trận chiến chung cực của thánh thể đứng đầu và Bá Thể đỉnh cao!
Quân Tiêu Dao không suy nghĩ quá nhiều về chuyện của Bá Vương. Dù sao đến lúc bước lên cổ lộ chung cực thì nhất định sẽ gặp phải.
Nếu Bá Vương kia không thức thời, Quân Tiêu Dao không ngại hoàn toàn chặt đứt nhất mạch Bá Vương.
“Vẫn nên luyện hóa mạch khoáng Tiên Tủy này trước đi.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Hắn thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính, tung ra Thiên Địa Hoả Lò, đồng thời thúc giục Thôn Thần Ma Công.
Hai loại năng lực cắn nuốt luyện hóa bùng nổ, mạch khoáng Tiên Tủy này bắt đầu bị Quân Tiêu Dao điên cuồng hấp thu.
Mà ở ngoài thân thể hắn hiện ra hình thức ban đầu của tiên khí hư không.
Mà luồng tiên khí nửa hư ảo kia cũng dần trở nên ngưng tụ cô đọng trong lúc hấp thu Tiên Tủy.
Mà lúc này, bên ngoài đạo tràng, mọi người nhìn thấy tình cảnh này đều trợn tròn mắt.
Trước đó bọn họ đều cho rằng, Quân Tiêu Dao đang gặp nguy cơ trí mạng, có khả năng sẽ nguy hiểm. Ai ngờ loại nguy hiểm này lại bị Quân Tiêu Dao hóa giải dễ như trở bàn tay.
“Không hổ là Thần Tử Quân gia, ta còn nghĩ hắn sẽ thúc giục ngọc ấn nữa chứ.” Thống lĩnh cũng cảm thán.
“Ha ha, mụ già thúi, thấy không hả?” Cửu Đầu Sư Tử thấy thế thì lắc mạnh cái đuôi, mặt mày mà hớn hở.
Sắc mặt Khổng Huyên thật nặng nề, không nói tiếng nào.
Sau đó, nàng bỗng nhìn thấy một hình ảnh trong quầng sáng, trong mắt bỗng bắn ra tia mừng rỡ.
“Phật Tử đại nhân cũng tìm được một mạch khoáng Tiên Tủy, ngài ấy sắp ngưng luyện ra luồng tiên khí thứ hai!” Khổng Huyên vui mừng hô to.
Trước đó mọi người luôn chú ý Quân Tiêu Dao, lúc này nhìn lại mới phát hiện đám người Ngọc Phật Tử, Hư Không Kiếm Tử, Tam Thái Tử Hải Thần đều đã tìm được một mạch khoáng Tiên Tủy, bắt đầu ngưng luyện ra luồng tiên khí thứ hai.
“Phật Tử đại nhân đã ngưng luyện ra luồng tiên khí thứ hai, mà Quân Tiêu Dao mới luyện ra luồng thứ nhất thôi, ai mạnh ai yếu còn cần nói hay sao?” Vẻ mặt Khổng Huyên khôi phục bình tĩnh, cười lạnh nói với Cửu Đầu Sư Tử.
Cửu Đầu Sư Tử nhe răng, biểu cảm cũng có chút xấu hổ, sau đó cương quyết nói: “Vậy thì thế nào, tiên khí cũng không đại diện cho tất cả.”
“Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy rửa mắt mong chờ đi.” Trên mặt Khổng Huyên hiện ra sự chờ mong, hy vọng nhìn thấy hình ảnh Ngọc Phật Tử trấn áp Quân Tiêu Dao.
Toàn bộ Địa Ngục Tinh vẫn đang tiến hành thí luyện, thiên kiêu tiến vào Địa Ngục Tinh đã chết hơn một nửa chỉ trong thời gian ngắn ngủn này.
Đa số những thiên kiêu còn lại chỉ hoạt động ở mười tầng trên, căn bản không dám tiến vào mười tầng dưới.
Chỉ có đám người Quân Tiêu Dao không chút cố kỵ mà thâm nhập.
Trong một mạch khoáng Tiên Tủy khác, Ngọc Phật Tử khoanh chân mà ngồi.
Chung quanh hắn ta có phật quang lóng lánh, khí chất siêu nhiên, như một phật đà tuấn mỹ chạm ngọc.
Bỗng nhiên, vào thời khắc nào đó, Ngọc Phật Tử như cảm ứng được cái gì, lạnh nhạt mở miệng nói: “Xuất hiện đi.”
Ở phía trước, một bóng dáng oai hùng xuất hiện, gã có mái tóc vàng xỏa tung, cánh đại bàng dang rộng, rõ ràng chính là Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
“Kim Sí Tiểu Bằng Vương, bổn Phật Tử và ngươi không thù không oán đúng không.” Nhìn thấy người tới, Ngọc Phật Tử lạnh nhạt nói.
“Ta mặc kệ ngươi dùng phương pháp gì mê hoặc Khổng Huyên như bị ma quỷ ám ảnh, nhưng ngươi không xứng làm chủ nhân của nàng!” Trong đồng tử của Kim Sí Tiểu Bằng Vương phụt ra ánh sắc lạnh.
Ngọc Phật Tử nghe vậy thì cười khẽ lắc đầu và nói: “Thế nhân đều u mê vì tình, không nghĩ tới cả truyền nhân nhất mạch Kim Sí Đại Bằng cũng không thể ngoại lệ, một khi đã như vậy thì hãy để bổn Phật Tử tới độ hóa ngươi đi.”
“Không đơn giản như vậy!”
Kim Sí Tiểu Bằng Vương không chút do dự mà ra tay, gã duỗi đôi cánh ra, mười vạn kiếm vũ ầm ầm bắn ra.
Đồng thời, ở phía sau gã mơ hồ có hư ảnh Côn Bằng hiện hóa. Đây không phải là đại thần thông Côn Bằng, mà là một loại biến hóa huyền ảo hình thành sau khi Kim Sí Tiểu Bằng Vương luyện hóa chân huyết Côn Bằng.
“À, khó trách có tự tin, thì ra Quân Tiêu Dao kia đã cho ngươi chân huyết Côn Bằng.”
Thấy tình cảnh này, Ngọc Phật Tử hơi kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hắn cũng ra tay, đấm một quyền ra.
Bàn tay giống như mạ vàng mang theo phật quang xán lạng.
Một Phật ấn chữ “Vạn” xuất hiện, mang theo một luồng khí tức cuồn cuộn.
Kim Sí Tiểu Bằng Vương kêu lên một tiếng, mười vạn kiếm vũ tề tụ, hóa thành một thanh thần kiếm màu vàng chém ngang qua.
Hai người lập tức va chạm với nhau.
Mà ở đạo tràng ngoại giới, nhìn cảnh tượng trong quầng sáng, sắc mặt Khổng Huyên có chút phức tạp.
Sao nàng có thể không biết, Kim Sí Tiểu Bằng Vương là vì nàng mới ra tay với Ngọc Phật Tử.
Nhưng nghĩ lại, Khổng Huyên hơi lắc đầu, lẩm bẩm: “Kim Sí Tiểu Bằng Vương, ngươi vẫn quá ngây thơ rồi, không phải ai cũng có thể khiêu chiến Phật Tử đại nhân.”
Trong lòng nàng, Ngọc Phật Tử chính là tồn tại mạnh nhất, chí cao vô thượng. Kim Sí Tiểu Bằng Vương đối đầu với Ngọc Phật Tử chỉ là lấy trứng chọi đá mà thôi.