Chương 709: Danh hiệu thánh nhân vô địch được chứng thực
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao đưa bàn tay ra, sức mạnh căn nguyên vũ trụ hóa thành Trật Tự Thần Liên lộng lẫy, đan chéo thành một vệt sáng vĩnh hằng.
Đó là thần thông do Quân Tiêu Dao tự nghĩ ra, Thế Kỉ Ánh Sáng, Thần Chi Quang!
Từ khi nghĩ ra thần thông này, Quân Tiêu Dao rất ít sử dụng, bởi vì không có mấy người xứng để hắn sử dụng chiêu này.
Ngọc Phật Tử cũng không có tư cách, chẳng qua Quân Tiêu Dao muốn nhanh chóng giải quyết cuộc chiến này nên mới thi triển ra át chủ bài.
Vệt sáng kia cứ như tia sáng đầu tiên ra đời vào thuở sơ khai hỗn độn, chiếu sáng cả hắc ám vô tận. Thế gian vạn vật đều như trở về căn nguyên, bị trừ khử trong vô hình dưới ánh sáng này.
Cảm nhận được uy năng kinh khủng tới cực điểm đó, vẻ mặt Ngọc Phật Tử hoảng hốt, chắp tay trước ngực tụng kinh, cũng thi triển ra chiêu mạnh nhất của mình.
“Thiên Thủ Phật Đà, Bồ Đề Nhất Thán!”
Sau lưng Ngọc Phật Tử có hư ảnh Thiên Thủ Phật Đà hiện hóa ra, ngàn bàn tay cùng đánh ra, hóa thành một Phật ấn màu bích ngọc, cứ như có thể trấn áp ba ngàn thế giới vô biên.
Chiêu chung cực va chạm vào nhau, mặt đất chung quanh hóa thành tro bụi.
Nếu không phải bên ngoài có Cấm Tiên lớp thứ hai phong bế nơi đây thì có lẽ toàn bộ thứ tầng mười tám của Địa Ngục Tinh đã sụp nát.
Mà cũng dưới sự chấn động này, ở nơi sâu nhất của tầng mười tám Địa Ngục Tinh, bùn đất phủ đầy bị chấn động cho rơi xuống, một cánh cửa như dẫn đến chốn u minh lập tức lộ ra.
Đương nhiên, phía Quân Tiêu Dao còn chưa biết.
Thần hoa chói mắt cướp mất thị giác, cho dù là người đứng trên đạo tràng bên ngoài cũng không thể nhìn ra tình hình cụ thể.
Tất cả mọi người đang hết sức tò mò, rốt cục là ai thắng ai thua.
Khổng Huyên hồi hộp như muốn rớt tim ra ngoài.
Dưới ánh nhìn châm chú của vạn người, ánh sáng chậm rãi tiêu tán, nơi đó xuất hiện một cái hố lớn.
Quân Tiêu Dao thản nhiên đứng tại chỗ, bạch y không dính bụi trần.
Mà Ngọc Phật Tử đối diện đã biến mất.
Nói một cách nghiêm khắc, cả người Ngọc Phật Tử đều mai một thành hư vô trong Thần Chi Quang, không còn lại chút bụi bặm nào cảại.
Đây là uy lực khủng bố hình thành từ thần thông diễn biến ra bởi đạo của Quân Tiêu Dao, kết hợp với sức mạnh căn nguyên vũ trụ.
“Không biết khi nào mới có thể lĩnh ngộ ra thức thứ hai.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
hắn cũng không cảm thấy bất ngờ với kết quả này, dùng chiêu này hạ gục tiểu đầu sỏ trong nháy mắt là đủ rồi.
Nếu không được thì bổ sung thêm một chiêu.
Đến lúc, ba tiểu đầu sỏ đều đã ngã xuống dưới tay Quân Tiêu Dao, mà Quân Tiêu Dao còn chưa bóp nát ngọc ấn.
Nói cách khác, hắn dùng bốn phần thực lực của mình để giao thủ với ba tiểu đầu sỏ trong trạng thái đỉnh cao, mà cuối cùng còn diệt sát bọn họ.
Nếu chiến tích này truyền ra ngoài thì tuyệt đối có thể nhấc lên gợn sóng ngập trời trên đế lộ.
Hiện tại, ở đạo tràng bên ngoài Địa Ngục Tinh đã là một mảnh sôi trào.
“Con mẹ nó, bốn phần thực lực của Thần Tử Quân gia là để đủ diệt sát ba tiểu đầu sỏ, ta không phải đang nằm mơ đó chứ?”
“Bốn phần thực lực mà đã khủng bố như thế, nếu Thần Tử Quân gia toàn lực ra tay thì ai có thể chặn được hắn?”
“Không chừng cho dù là Diệp Cô Thần đứng đầu trên Hoang Thiên Thánh Bảng cũng không đủ xem.”
Kinh ngạc cảm thán!
Chấn động!
Kính sợ!
Đủ loại biểu tình và cảm xúc xuất hiện trong mắt tất cả thiên kiêu.
Cho dù là Sùng Minh Chí Tôn cũng nhịn không được thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Lời đồn trước đó về bất hủ chiến quả nhiên không phải giả, Thần Tử Quân gia thật sự không thẹn với danh hiệu Thánh Nhân vô địch này.”
Thánh Nhân vô địch không phải là danh hiệu mà ai cũng có thể đủ đảm nhiệm, chỉ có tồn tại thật sự vô địch ở Thánh Nhân Cảnh mới có tư cách đạt được danh hiệu này.
Nếu không dễ dàng bị người khác đánh bại thì chính là trò cười.
Trước đó Sùng Minh Chí Tôn nghe nói đến chiến tích một mình đánh chết trăm vị thánh nhân của Quân Tiêu Dao thì còn có chút không tin, dù sao thì nghe quá rợn người.
Nhưng hiện tại, Quân Tiêu Dao đã dùng sự thật chứng minh lời đồn đó không phải giả.
“Ha ha, rốt cuộc con lừa trọc lông dài kia cũng đã chết, mụ già thúi, thế nào, biết chủ nhân nhà ta lợi hại chưa?” Cửu Đầu Sư Tử quơ chân múa tay.
Cả người Khổng Huyên giống như thạch hóa, như trực tiếp bị cướp đi hồn phách.
Phật tử đại nhân nàng ta sùng bái nhất lại không phải địch lại Quân Tiêu Dao!
Chênh lệch này quá lớn, khiến nàng ta căn bản không thể chấp nhận trong thời gian ngắn!
Bất kể ngoại giới ồn ào náo động đến mức nào, ở tầng mười tám Địa Ngục Tinh, Quân Tiêu Dao vẫn rất nhiên.
Diệt sát ba tiểu đầu sỏ cũng không phải là chuyện gì đặc biệt ghê gớm đối với hắn, chỉ là thuận tay mà làm thôi.
mục đích chủ yếu của hắn chính là tầng thứ mười chín của Địa Ngục Tinh.
Nhưng trước đó, Quân Tiêu Dao còn có chút việc vặt phải xử lý.
Đầu tiên hắn đi đến trước người Hư Không Kiếm Tử, cướp đoạt pháp khí không gian trên người hắn ta, dùng thần thức tìm tòi một chút, khóe miệng Quân Tiêu Dao lập tức lộ ra nụ cười.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, nửa cuốn Không Thư còn lại đã tới tay.
Đến lúc này, Quân Tiêu Dao đã là người sở hữu hai cuốn Thiên Thư.
“Những người sở hữu Thất Đại Thiên Thư, phải tồn tại cho tốt, chờ bản Thần Tử đi thu hoạch các ngươi...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Sau khi có được Không Thư hoàn chỉnh, trái tim Quân Tiêu Dao cũng hơi buông xuống một chút.
Hắn lại quay đầu, nhìn nhìn Kim Sí Tiểu Bằng Vương mặt không cảm xúc, vẻ mặt chết lặng, âm thầm lắc đầu nói: “Xem ra ngươi vẫn thất bại.”
Quân Tiêu Dao thở dài đi qua, thúc giục sức mạnh Tam Thế Nguyên Thần, trực tiếp rót vào trong đầu Kim Sí Tiểu Bằng Vương.
Hắn phát hiện trên nguyên thần của Kim Sí Tiểu Bằng Vương có một hạt giống màu vàng.
Đây chắc là hạt giống Ngọc Phật Tử gieo xuống bằng cách dùng độ hóa chi thuật, nhưng lúc này Ngọc Phật Tử đã chết, hạt giống này cũng đã không bị sức mạnh nào trói buộc.
Sức mạnh nguyên thần của Quân Tiêu Dao hơi rung động, lập tức đánh nát hạt giống kia.