Chương 713: Loạn Cổ Đại Đế!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nếu không phải biểu hiện trước đó của Quân Tiêu Dao quá chói mắt, thậm chí rất nhiều người sẽ cho rằng Quân Tiêu Dao đã thật sự ngã xuống.
Nhưng tình huống cũng giống như một ít người đã nghĩ.
Tình cảnh của Quân Tiêu Dao thật sự không được tốt lắm, trước đó hắn có thể bình yên đi ra từ Thanh Đồng Tiên Điện, trừ đủ loại nhân tố ra thì chủ yếu là do nhân quả giữa Thanh Đồng Tiên Điện và nữ tử quỷ diện.
Mà hắn lại có nhân quả không thể nói rõ với nữ tử quỷ diện kia.
Bởi vì có quan hệ này nên Quân Tiêu Dao mới có thể biến Thanh Đồng Tiên Điện trở thành nhà mình, đổi lại là người khác tiến vào thì cho dù là chí tôn, cũng sẽ bị diệt sát.
Nhưng tầng thứ mười chín của Địa Ngục Tinh thì khác, địa điểm Bất Khả Tư Nghị này không có bất cứ tồn tại nào có nhân quả với Quân Tiêu Dao cả.
Nói cách khác, Quân Tiêu Dao chỉ có thể dựa vào chính mình để xông qua ải này.
...
Ở ngoại giới thì chỉ hơn một tháng ngắn ngủn, nhưng đối với Quân Tiêu Dao hãm sâu vào tầng thứ mười chín của Địa Ngục Tinh thì lại như trải qua trăm ngàn kiếp luân hồi.
Hắn bám vào vô số thiên kiêu ngã xuống trên đế lộ, mỗi một lần đều mang theo tuyệt vọng vô tận mà chết đi.
Một lần hai lần thì có lẽ không cảm thấy có gì, nhưng khi một người cảm nhận được loại tuyệt vọng vô tận này trăm ngàn vạn lần thì như rơi vào vực sâu tử vong.
Không ai có thể bảo đảm mình nhất định sẽ không nổi điên.
Ít nhất, đổi lại là bất cứ thiên kiêu nào khác, cho dù là chí tôn, cũng không thể kháng cự càng lâu hơn Quân Tiêu Dao.
Đạo tâm vô địch của Quân Tiêu Dao sớm đã trải qua vô số mài giũa, không dễ dàng hỏng mất như vậy.
Nhưng dù vậy, đối mặt loại tra tấn vĩnh viễn này, cho dù là Quân Tiêu Dao cũng hơi mệt mỏi.
“Thật là cửa ải tra tấn người ra.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Sức mạnh nguyên thần của hắn bắt đầu biến mất, vô số tầng oán niệm và tội nghiệt đen nhánh đang lây dính lên nguyên thần của hắn.
Cuối cùng, sau khi trải qua muôn đời luân hồi, nguyên thần của Quân Tiêu Dao gần như sắp biến thành một màu đen thuần túy.
Nếu đến thời khắc đó thì cho dù là Quân Tiêu Dao cũng không thể xoay chuyển trời đất.
Khi Quân Tiêu Dao chuẩn bị dùng thủ đoạn cuối cùng, liều mạng thử một lần thì một cổ phù tàn khuyết bỗng hiện lên.
“Đây là...”
Quân Tiêu Dao sửng sốt, lập tức nhớ đến nó, đây là nửa khối cổ phù tàn khuyết mà hắn cướp lấy từ trên người Vương Đằng ở Thanh Đồng Tiên Điện.
Trên cổ phù tàn khuyết này có khắc một chữ “Loạn”, có được sức mạnh bảo vệ nguyên thần.
Cho dù nguyên thần của Vương Đằng bị trảm, cũng có thể dùng nó để khôi phục.
Mà hiện tại, cổ phù tàn khuyết này lại tỏa ra ánh hào quang, cứ như một ánh tinh hỏa trong bóng tối.
Sau khi cổ phù tàn khuyết bị thúc giục, trong mơ hồ, Quân Tiêu Dao như thấy được một bóng dáng vĩ ngạn dần dần hiện lên. Bên tai truyền đến một giọng nói hữu lực, mang theo ý chí cứng cỏi vô tận.
“Nửa đời trước của ta, đại chiến vạn lần, vạn lần đều bại, chưa một lần thắng!”
“Sau vạn bại, từ thánh nhập ma, nghịch loạn âm dương, điên đảo sinh tử, giành được tạo hóa!”
“Nửa đời sau của ta, đại chiến vạn lần, vạn lần đều thắng, chưa bại một lần!”
Tiếng nói tuyên truyền giác ngộ vang vọng trong ý thức của Quân Tiêu Dao. Mà nửa cái cổ phù tàn khuyết kia cũng phóng ra thần hoa vô lượng, chiếu sáng hắc ám mênh mang này.
Ý thức của Quân Tiêu Dao bị kinh động, giống như sư tử ngủ say chợt thức tỉnh.
Lời này làm hắn nhớ tới một người, có thể nói là truyền kỳ trong các đế giả.
Là Loạn Cổ Đại Đế!
Một đại đế cả đời nhấp nhô, nếm hết vạn bại.
Có thể nói, ông ta là dị số trong những đại đế, những đại đế khác từ sinh ra đã làm kinh diễm thiên hạ, vinh quang đầy người, mà ông ta lại quật khởi từ tầng chót, sống lại từ lùm cỏ, cứ một bước là để lại một dấu chân.
Nửa đời trước chưa từng chiến thắng, nửa đời sau chưa từng bại trận.
Trước kia Quân Tiêu Dao cũng từng đọc được một ít sự tích của Loạn Cổ Đại Đế trong điển tịch.
Mà lúc này, ý thức của Quân Tiêu Dao chấn động, nhìn về phía cổ phù tàn khuyết kia.
Nhìn trên cổ phù có khắc chữ “Loạn” đó, rốt cuộc Quân Tiêu Dao cũng có thể xác định.
Cổ phù tàn khuyết này chính là đế binh ngày xưa của Loạn Cổ Đại Đế, Loạn Cổ Đế Phù!
Trước đó ở Thanh Đồng Tiên Điện, khi nhìn thấy cổ phù có khắc chữ “Loạn” này, trong lòng Quân Tiêu Dao đã suy đoán, không biết nó có liên quan đến Loạn Cổ Đại Đế trong truyền thuyết hay không?
Nhưng chỉ dựa vào một chữ “Loạn” thì không thể xác định cổ phù này dính dáng gì đến Loạn Cổ Đại Đế, dù sao cường giả dùng từ ‘Loạn’ làm tên cũng không hiếm thấy.
Nhưng hiện tại, cổ phù này chủ động sống lại ở tuyệt cảnh đã hoàn toàn chứng thực chủ nhân của nó là ai. Nó chính là đế binh bảo vệ Loạn Cổ Đại Đế, Loạn Cổ Đế Phù.
Nhưng nghe đồn, Loạn Cổ Đại Đế có hai đế binh, một chuyên tấn công, một tập trung phòng thủ.
Chuyên tấn công tên là Loạn Cổ Phủ.
Tập trung phòng thủ chính là Loạn Cổ Đế Phù này.
“Xem ra trước kia Vương Đằng là vai chính thiên địa, khí vận chi tử, có khả năng có được truyền thừa Loạn Cổ Đại Đế hoàn chỉnh, kết quả hiện tại lại bị ta chặn ngang giữa đường.”
Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy thật may mắn.
Mà lúc này, sở dĩ nửa khối Loạn Cổ Đế Phù này chủ động kích hoạt, phỏng chừng là vì tình huống trước mắt khá đặc thù.
Cả đời Loạn Cổ Đại Đế bất khuất, đấu với trời, đánh với đất, vật lộn với vận mệnh.
Mà những kẻ thất bại trên đế lộ đó lại chỉ biết nguyền rủa thiên địa. Cảm xúc mặt trái này hoàn toàn tương phản với ý chí của Loạn Cổ Đại Đế, bởi vậy mới có thể kích hoạt Loạn Cổ Đế Phù.
Loạn Cổ Đế Phù phóng ra thần quang vô lượng, chiếu sáng cả hắc ám. Cứ như có một bóng dáng vĩ ngạn cầm rìu lớn trong tay, muốn cắt đứt luân hồi vô tận đó.
Quân Tiêu Dao cũng chấn động tinh thần, tuy rằng dựa vào ý chí lực của chính hắn, nếu liều chết một lần cũng có khả năng thoát khỏi luân hồi này.
Nhưng hiện tại có Loạn Cổ Đế Phù trợ giúp thì Quân Tiêu Dao sẽ càng thêm nhẹ nhàng.