Chương 751: Cấm chứng đạo
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đám người Khương Thánh Y, Khương Lạc Ly, Quân Mạc Tiếu, Quân Lăng Thương đều lộ ra vẻ mặt vui sướng từ đáy lòng, Quân Tiêu Dao đoạt được vị trí vương giả đế lộ khiến họ còn vui sướng như đích thân đoạt được.
“Vẫn thua sao?” Quái thai cổ đại của Diệp gia - Diệp Nam Thiên thở dài một hơi.
Tuy rằng trước đó cũng từng có dự cảm mơ hồ, nhưng Diệp Cô Thần vẫn mang đến cho người ta một loại ảo giác, cho rằng hắn có khả năng kết thúc truyền thuyết bất bại Quân Tiêu Dao.
Hiện tại xem ra ảo giác chỉ là ảo giác mà thôi.
“Xem ra trừ những thiên kiêu cấm kỵ trên cổ lộ chung cực ra thì không ai có thể uy hiếp được Thần Tử Quân gia.” Diệp Nam Thiên cảm thán.
Ít nhất trong thế hệ trẻ ở Hoang Thiên Tiên Vực, Quân Tiêu Dao đã là người đứng đầu không cần bàn cãi nữa.
“Ta bại.”
Trên lôi đài rách nát, Diệp Cô Thần chậm rãi đứng lên, lại ho ra một búng máu.
Nhưng vẻ mặt hắn không có bất cứ uể oải chán nản gì, chỉ dùng giọng điệu bình tĩnh để thừa nhận mình thất bại.
“Có thể chống đỡ trước ta lâu như vậy, ngươi có thể cảm thấy kiêu ngạo.” Quân Tiêu Dao nói.
Diệp Cô Thần lại khẽ lắc đầu và nói: “Ta có thể cảm nhận được, ngươi còn chưa dùng hết sức, nếu toàn lực ra tay thì có lẽ ta rất khó chống đỡ lâu như vậy.”
Nghe Diệp Cô Thần nói thế, các thiên kiêu ở đây cũng khẽ gật đầu.
Đúng vậy.
Thứ mà Quân Tiêu Dao khiến người ta chấn động chính là đại chiêu khủng bố dung hợp từ hai chiêu, có thể diệt sát ngàn người trước kia.
Mà trong trận chiến lần này, Quân Tiêu Dao còn chưa thi triển ra chiêu đó.
Có thể thấy được Quân Tiêu Dao thật còn để lại một át chủ bài.
Nhưng... Chỉ có một át chủ bài thôi sao?
Một ít thiên kiêu bỗng nghĩ đến, Quân Tiêu Dao còn chưa thi triển ra rất nhiều át chủ bài như Thánh Thể dị tượng, Chí Tôn Cốt….
Nghiêm khắc mà nói, Quân Tiêu Dao thật sự để lại cả trăm triệu thủ át chủ bài.
Nghe vậy, Quân Tiêu Dao cười nhạt, không tỏ ý kiến.
Có thể sử dụng một phần sức lực để đánh bại đối thủ, vì sao hắn phải dùng hết sức kia chứ?
Nhìn thấy thái độ og Quân Tiêu Dao, Diệp Cô Thần cũng thầm thở dài.
Sau đó, hắn bỗng nhiên nở nụ cười.
Đầu tiên là cười khẽ, sau đó là cười to, cuối cùng là ngửa mặt lên trời cười dài.
“Làm sao vậy, Diệp Cô Thần chịu không nổi đả kích sao?”
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Cô Thần, rất nhiều người đều hoài nghi hắn mất kiểm soát, đạo tâm sắp tan nát.
Rốt cuộc ai đối đầu với tên yêu nghiệt Quân Tiêu Dao này thì đạo tâm cũng sẽ hỏng mất.
Tiểu Thánh Nhân ngày xưa của Cơ gia - Cơ Huyền, chính là một ví dụ sống sờ sờ.
Nhưng làm mọi người bất ngờ chính là, sau khi Diệp Cô Thần cười xong thì trong mắt lại không có chán nản, ngược lại còn mang đầy phấn chấn.
“Đã bao lâu rồi, rốt cuộc ta cũng được bại một lần, đứng ở chỗ cao cô đơn lạnh lẽo dữ dội.”
“Kế tiếp, ta có mục tiêu mới, đó chính là vượt qua ngươi, Quân Tiêu Dao!”
Ý chí chiến đấu trong mắt Diệp Cô Thần rực cháy như hỏa.
Thừa nhận thất bại không có gì, quan trọng là có thể bò dậy sau khi té ngã hay không.
“Được, ta chờ.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.
Diệp Cô Thần là đối thủ hiếm hoi làm hắn có chút kính trọng.
Mà phía chân trời, Đỗ Thác Chí Tôn thấy tình cảnh này thì suy tư mà lẩm bẩm: “Có lẽ lần bại trận này cũng không phải chuyện xấu đối với Diệp Cô Thần, mà là một loại niết bàn và trọng sinh.”
Đến đây, trận quyết chiến vương giả đế lộ đã hạ màn.
Quân Tiêu Dao chính là vương giả mạnh nhất.
Nhưng Diệp Cô Thần chỉ dựa vào một chiêu Vạn Thần Kiếp tự nghĩ ra, trở thành đệ nhất Hoang Thiên Thánh Bảng cũng hoàn toàn xứng đáng.
Không ai sẽ châm chọc cười nhạo Diệp Cô Thần, bởi vì trừ Quân Tiêu Dao ra thì các thiên kiêu khác muốn tiếp được một kiếm Vạn Thần Kiếp này cũng gần như không có khả năng.
Mà khi thắng bại chiến cuộc được định ra, toàn bộ lôi đài Thiên Đạo bỗng nhiên có hoa văn đại đạo đang lan tràn.
Trong hư không rực rỡ muôn màu, mặt đất nỡ kim liên, chân long bay lên trời, kỳ lân bước qua biển, các loại hiện hóa điềm lành hiện ra.
“Đây là...” Một ít thiên kiêu lộ ra vẻ mặt kinh nghi.
“Xem ra là khen thưởng của Thiên Đạo sắp tới.” Đỗ Thác Chí Tôn đã quá quen với chuyện này.
Chín đế lộ có tất cả chín vị vương giả đế lộ, bọn họ có thể nhận được khen thưởng của Thiên Đạo tiên vực của riêng mình, hơn nữa đạt được khí vận gia trì.
“Không biết Thiên Đạo của Thần Tử Quân gia sẽ khen thưởng cái gì?” Rất nhiều người đều đang chờ mong.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao quá kinh diễm, trước nay chưa từng có.
Theo lý thuyết, Thiên Đạo của hắn sẽ khen thưởng hậu hĩnh nhất từ xưa đến nay.
Quả nhiên.
Chỉ thấy trên lôi đài Thiên Đạo, năm Chứng Đạo Chi Ấn bay lên trời, phóng thích ra quang hoa vô lượng.
Sau đó xuất hiện một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ.
Toàn bộ chiến trường Hoang Thiên, tất cả Chứng Đạo Chi Ấn đều hội tụ hướng tới năm Chứng Đạo Chi Ấn kia.
“Không tốt, Chứng Đạo Chi Ấn của ta!”
“Chứng Đạo Chi Ấn của ta cũng mất rồi!”
Sắc mặt một ít tiểu đầu sỏ thay đổi, bọn họ phát hiện Chứng Đạo Chi Ấn mình vất vả lắm mới đoạt được lại tự động phá không mà đi.
Tất cả thiên kiêu đoạt được đến Chứng Đạo Chi Ấn, bao gồm thiên kiêu Khương gia và Quân gia đều hội tụ lại.
Đến cuối cùng, có chừng mấy trăm Chứng Đạo Chi Ấn tập trung lại với nhau.
“Chuyện này...”
Cho dù là Đỗ Thác Chí Tôn cũng trợn tròn mắt.
Tất cả Chứng Đạo Chi Ấn của Hoang Thiên Tiên Vực đều tập trung lại, là muốn tập hợp tất cả hy vọng lên một mình Quân Tiêu Dao sao?
Thiên kiêu tầm thường có được một Chứng Đạo Chi Ấn đã cực kỳ cường đại rồi. Hiện tại mấy trăm Chứng Đạo Chi Ấn hội tụ lại, nếu tất cả đều gia trình trên người Quân Tiêu Dao thì sẽ là cảnh tượng như thế nào.
E rằng Quân Tiêu Dao sẽ đạp đất phi thăng!
Giữa ánh mắt chấn động của mọi người, mấy trăm Chứng Đạo Chi Ấn phóng thích ra quang hoa vô lượng.
Đến cuối cùng, chúng lại dung hợp thành một vương miện!
Vương miện kia tỏa ra hoa quang lộng lẫy, rực rỡ lóa mắt, mang theo một luồng khí tức hùng hậu của Thiên Đạo, cứ như gia trì mạnh nhất trong thiên địa!
“Đó là... vương miện Thiên Đạo, người đội vương miện này nhất định thành đại đế!” Đỗ Thác Chí Tôn trợn tròn mắt, không nhịn được chấn động mà nói.