Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Sau khi thu long cốt, giải quyết chuyện của Tiêu Trần và Võ Minh Nguyệt xong thì Quân Tiêu Dao cũng chuẩn bị rời đi.
Bố cục nhằm vào Bàn Võ Thần Triều đã được bày ra, ngày sau tất nhiên có cơ hội thu hoạch.
Kế tiếp, thứ Quân Tiêu Dao chú ý là cây rau hẹ còn lại, cũng chính là Cơ Huyền.
Cơ Huyền tuyệt đối biết bí ẩn nào đó của bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn.
“Ha hả, Võ Minh Nguyệt, chăm sóc Tiêu Trần cho tốt, dẫn hắn rời đi, cũng đừng để hắn chết.” Quân Tiêu Dao lộ ra vẻ mặt nghiền ngẫm.
Nói xong thì hắn xoay người rời đi.
Quân Vạn Kiếp bên cạnh theo sát phia sau.
Lời Quân Tiêu Dao nói làm Võ Minh Nguyệt siết chặt bàn tay ngọc .
Nhục nhã còn chưa đủ, cuối cùng còn muốn trào phúng một phen.
Quân Tiêu Dao này thật là quái đản.
“Công tử thật sự muốn tha cho Tiêu Trần kia sao, tuy hắn chỉ là con kiến trong mắt ngài, nhưng cũng là một phiền phức nhỏ.” Quân Vạn Kiếp nói.
Hiện tại hắn đã cực kỳ trung thành với Quân Tiêu Dao.
“Ta có tính toán khác đối với người này, tới đúng thời điểm thì tự nhiên sẽ chụp chết hắn.” Quân Tiêu Dao không để bụng mà nói.
Lời thề đạo tâm hoàn toàn không có tác dụng với hắn.
Hắn muốn giết Tiêu Trần thì giết được ngay thôi.
Chỉ là, Quân Tiêu Dao mơ hồ cảm thấy hình như Tiêu Trần còn có thể mang đến cho hắn một bất ngờ lớn.
Nói không chừng bất ngờ đó còn lớn hơn cả Võ Minh Nguyệt và năm bộ long cốt.
Bởi vậy, Quân Tiêu Dao mới nguyện ý tha cho Tiêu Trần một mạng.
Nếu Tiêu Trần thật sự không còn giá trị thì dù Võ Minh Nguyệt có ngăn cản, hắn cũng sẽ một chưởng chụp chết Tiêu Trần.
Mà bên này, sau khi Quân Tiêu Dao rời đi.
Võ Minh Nguyệt lập tức cho Tiêu Trần đang hôn mê uống rất nhiều thuốc chữa thương.
Không lâu sau, Tiêu Trần từ từ tỉnh lại.
Sau khi đầu óc thanh tỉnh, thân thể Tiêu Trần bỗng chấn động, trên mặt lộ ra thù hận khắc cốt.
Hắn ta nhìn quanh khắp nơi rồi nói: “Quân Tiêu Dao đâu rồi?”
“Tiêu Trần, tĩnh tâm trước đi, Quân Tiêu Dao đã đi rồi.” Võ Minh Nguyệt nói với giọng điệu quan tâm.
“Đi rồi? Hắn không giết ta sao?” Tiêu Trần lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Sau đó, hắn ta như nghĩ đến cái gì, lập tức đưa mắt nhìn lại.
Khi nhìn thấy hang động đá vôi trống rỗng, khí huyết của Tiêu Trần xông lên tận trán, cả khuôn mặt trướng thành màu gan heo.
Long cốt mất rồi!
Chẳng những Chí Tôn Tổ Long Cốt không có.
Ngay cả bốn bộ viễn cổ long cốt cũng không còn.
Quân Tiêu Dao này không để lại cả một chút cơm thừa canh cặn cho hắn ta!
Phụt!
Tiêu Trần giận cực công tâm, thương thế vừa được thuốc chữa thương áp xuống lại bùng nổ, phun ra một mồm máu tươi.
“Tiêu Trần, ngươi đừng vội, giữ được rừng xanh thì sợ gì không củi đốt.” Võ Minh Nguyệt khuyên giải an ủi.
Sắc mặt Tiêu Trần xanh trắng luân phiên, trong đầu vang lên ầm ầm, khí huyết quay cuồng trong ngực.
Quân Tiêu Dao đầu tiên là cướp đi long khí, hiện tại lại cướp đi năm bộ long cốt của hắn ta.
Tiêu Trần cảm thấy mình thật là một đồng tử đưa tài.
“Nhưng, tâm tư Quân Tiêu Dao kia ác độc như thế, vì sao lại chịu bỏ qua cho ta?” Tiêu Trần nghĩ tới điểm này.
Hắn ta bỗng quay qua nhìn Võ Minh Nguyệt, sốt ruột hỏi: “Minh Nguyệt, Quân Tiêu Dao kia không làm gì nàng chứ, tại sao hắn lại rời đi?”
Tiêu Trần thấp thỏm trong lòng, sợ Võ Minh Nguyệt và Quân Tiêu Dao đã xảy ra chuyện gì.
Nếu Võ Minh Nguyệt giống như Bái Ngọc Nhi kia thì nhất định Tiêu Trần sẽ giận đến phát cuồng, gan cũng nát ra.
Võ Minh Nguyệt thầm cắn đôi môi ngọc.
Chuyện nàng bị gieo nô ấn, trở thành nô lệ của Quân Tiêu Dao là gièm pha, sao có thể để lộ ra.
Nếu làm vậy, không chỉ tổn hại thanh danh của nàng, mà còn ảnh hưởng đến uy danh của Bàn Võ Thần Triều.
“Thật sự không có, ta lấy bối cảnh Bàn Võ Thần Triều ra uy hiếp, bởi vậy hắn mới buông tha chàng.” Võ Minh Nguyệt miễn cưỡng cười nói.
Trong lòng nàng lại vô cùng chua xót.
Bởi vì nàng đã là nữ nô của Quân Tiêu Dao.
Nhưng vì cứu mạng Tiêu Trần, nàng cam tâm tình nguyện.
“Hô, vậy thì tốt rồi, không phải Quân Tiêu Dao kia không sợ trời không sợ đất sao, hiện tại chẳng phải cũng kiêng kỵ Minh Nguyệt nhà ta.” Tiêu Trần thở phào nhẹ nhõm.
Nghẹn khuất và lửa giận trong lòng hắn ta cũng yếu bớt không ít.
Ít nhất, có Võ Minh Nguyệt ở đây thì Quân Tiêu Dao không dám làm gì hắn ta.
Võ Minh Nguyệt nghe vậy thì càng hổ thẹn trong lòng.
“Tiêu Trần, tiếp theo có lẽ Minh Nguyệt không thể tiếp tục ở bên cạnh chàng.” Võ Minh Nguyệt lộ ra một chút không nỡ.
“Vì sao?” Tiêu Trần cả kinh, vội vàng hỏi.
“Có lẽ không lâu sau hộ đạo nhân sẽ tới tìm ta, ta phải trở về, hoàn thành chuyện tuyển phò mã.” Võ Minh Nguyệt chán nản mà nói.
Cũng vì việc này nên nàng mới lựa chọn rời nhà trốn đi.
Nhưng hiện tại, khi nàng thi triển ra võ học của Bàn Võ Thần Triều thì vị hộ đạo nhân kia sẽ cảm ứng được nàng.
“Minh Nguyệt, ngươi là nữ nhân của ta, ta sẽ không để kẻ nào nhúng chàm nàng!”
“Lúc Bàn Võ Thần Triều tuyển phò mã, ta sẽ đến để đường đường chính chính mà nghênh cưới nàng!” Tiêu Trần kích động, nhiệt huyết xông lên trán, trào dâng mà nói.
Trong lòng hắn ta, Võ Minh Nguyệt đã là cấm luyến của mình, hắn ta không có khả năng nhường cho nam nhân khác.
Còn nữa, trong lòng Tiêu Trần còn có một tính toán khác.
Nếu hắn ta có thể trở thành phò mã gia của Bàn Võ Thần Triều, vậy có thể đạt được thế lực bối cảnh chống lại được Quân Tiêu Dao.
Có thế lực này cộng thêm sự bồi dưỡng của Bàn Võ Thần Triều, Tiêu Trần tin rằng mình có thể đuổi kịp Quân Tiêu Dao.
“Tiêu Trần...”
Đôi mắt của Võ Minh Nguyệt toát ra một tia cảm động.
Nhưng nghĩ đến chuyện bị Quân Tiêu Dao gieo nô ấn, trong lòng Võ Minh Nguyệt bị bao phủ bởi một lớp bóng tối.
Đến lúc đó hẳn Quân Tiêu Dao sẽ không làm xằng bậy đâu...
...