Chương 776: Minh hữu của Hồ Thanh Thanh
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Vị kia chính là Thần Tử Quân gia sao?” Ánh mắt Hồ Thanh Thanh cũng lập tức dừng lại trên người Quân Tiêu Dao.
Đôi mắt xinh đẹp của nàng ta lập tức sáng ngời.
Nói thật, tuy nghe qua vô số sự tích về Quân Tiêu Dao, nhưng khi thật sự nhìn thấy, nàng vẫn cảm thấy thật kinh diễm.
Nhưng Thiên Nữ Diên bên cạnh cũng cực kỳ chói mắt.
Sóng mắt của Hồ Thanh Thanh xoay chuyển, trực tiếp đứng dậy, xoắn eo thon mông vểnh mà đi về hướng Quân Tiêu Dao.
“Vị này chính là Thần Tử Quân gia đại danh đỉnh đỉnh sao, trăm nghe không bằng một thấy, thật là một nhân vật thần tiên.” Hồ Thanh Thanh lộ ra nụ cười quyến rũ mà nói.
Quân Tiêu Dao rất bình thản, nhìn thấy chín cái đuôi sau mông của Hồ Thanh Thanh thì biết ngay thân phận của nàng.
Quý nữ của Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc, nàng ta không khỏi làm Quân Tiêu Dao nhớ tới Thiên Nữ Bạch Mị Nhi của Thiên Hồ Tộc trước kia.
Hồ tộc là Thái Cổ vương tộc, mà Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc trước mắt lại là Thái Cổ hoàng tộc chân chính.
“Hồ Thanh Thanh, sao minh hữu mà ngươi lựa chọn lại không tới kia chứ?” Thiên Nữ Diên tiến lên trước một bước, chắn trước người Quân Tiêu Dao, giống như gà mái bảo vệ thức ăn.
Nàng ta vất vả lắm mới mượn sức được Quân Tiêu Dao, tất nhiên không có khả năng để Hồ Thanh Thanh có cơ hội thừa cơ cướp mất.
“Khanh khách, thế nào, Thần Tử là người của một mình ngươi sao, còn không cho người khác nói chuyện?” Sóng mắt của Hồ Thanh Thanh dừng lại trên người Quân Tiêu Dao, cười quyến rũ mà nói.
“Thần Tử đại nhân, ngài xem trúng Thiên Nữ Diên ờ điểm nào, dung mạo, dáng người, hay là... Kỹ xảo, ta biết hết những chiêu đó, mà còn tốt hơn nàng ta nhiều.”
Không thể không nói, Cửu Vĩ Thiên Hồ tộc có mị cốt trời sinh.
Một cái nhăn mày một nụ cười, mỗi tiếng nói cử động của Hồ Thanh Thanh đều có khả năng mị hoặc.
Hơn nữa dáng người có đường cong ma quỷ kia thật khiến người ta khó lòng kiềm chế được, khí chất của nàng ta thật sự phù hợp với hoa khôi Thần Nữ Phường.
Thiên Nữ Diên thì càng giống tiên tử thoát tục trong lúc vô ý mà rơi xuống phàm trần.
“Thiên Nữ Diên, ngươi có ngửi thấy mùi gì hay không?” Quân Tiêu Dao đột nhiên hỏi.
“Mùi gì?” Sóng mắt của Thiên Nữ Diên lấp lánh.
“Mùi lẳng lơ của hồ ly.” Giọng điệu của Quân Tiêu Dao lạnh như băng.
Mị dung của Hồ Thanh Thanh lập tức cứng lại, nhiễm lên một màu đỏ ửng xấu hổ, sau đó không chỗ dung thân.
Trong Thần Nữ Thất Mỹ thì nàng ta chỉ đứng sau Thiên Nữ Diên, có vô số nam tử quỳ gối dưới làn váy của nàng.
Hiện giờ bị Quân Tiêu Dao chế nhạo như vậy, nàng ta cảm thấy vô cùng nhục nhã.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao thật lạnh nhạt, tuy hắn vẫn còn là trai tân, nhưng cũng có chút nhận thức đối với nữ nhân.
Dạng nữ tử như Thiên Nữ Diên, tuy ở hồng trần, nhưng nội tâm cao lãnh thánh khiết, không lấy lòng hay chiều chuộng bất cứ nam tử nào, cũng sẽ không cho họ tới gần. Chỉ khi ở trước mặt Quân Tiêu Dao, nàng mới buông cao ngạo xuống, biến thành một nữ tử bình thường chân chính.
Mà Hồ Thanh Thanh này, chỉ cần là cường giả thiên kiêu thì sẽ được nàng cười quyến rũ đối đãi như vậy.
Loại nữ nhân này, đừng nói là lây dính vạn kim chi khu (Thân thể ngàn vàng) của hắn, cho dù chỉ đứng gần cũng làm hắn cảm thấy không thích.
Lời Quân Tiêu Dao nói hình như khóe mắt đuôi mày của Thiên Nữ Diên nhiễm thêm một tia vui sướng nhàn nhạt.
Tuy Quân Tiêu Dao vẫn có phòng bị và ngăn cách với nàng ta, nhưng ít ra cũng khác với thái độ khi đối đãi người ngoài.
Nhìn thấy Hồ Thanh Thanh bị chế nhạo như vậy, nam tử trẻ tuổi ngồi ở phía trước bỗng đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Thần Tử Quân gia, chú ý lời nói hành động, quý nữ Hồ Thanh Thanh là minh hữu của chủ nhân nhà ta.”
Quân Tiêu Dao khẽ nhướng mày.
Còn không đợi hắn nói cái gì, Lục Nhân Giáp bên cạnh đã trách mắng: “Chẳng lẽ ngươi đang dạy công tử nha ta làm việc, còn nữa... Đừng lôi chủ nhân nhà ngươi ra giương oai!”
“Hừ, công tử nhà ta chính là Thiếu Niên Thánh Linh của Thánh Linh Đảo, Mạc Cẩn Du!” Trong giọng nói của nam tử trẻ tuổi mang theo một tia tôn sùng.
Lời này vừa nói ra, cả sảnh đều chấn động.
“Cái gì, thì ra là thiên kiêu cấm kỵ kia của Thánh Linh Đảo, Mạc Cẩn Du!”
“Mỗi một thế hệ của Thánh Linh Đảo cũng chỉ có vài vị truyền nhân mà thôi, mà Mạc Cẩn Du này là một trong số đó, bản thể của hắn ta là Cửu Khiếu Thạch Linh, nghe đồn hắn có tư cách đại thành thánh linh!”
Đại thành thánh linh chính là tồn tại đủ để với sánh vai đại đế, cổ hoàng!
Mà Mạc Cẩn Du kia có được danh hiệu Thiếu Niên Thánh Linh thì đủ để thể hiện thiên tư của hắn là có một không hai đương thời.
Tuyệt đối là một trong những cấm kỵ mạnh nhất trên cổ lộ chung cực!
Nghe nam tử trẻ tuổi nói thế, cổ họng Lục Nhân Giáp nghẹn lại, sắc mặt không quá tự nhiên, nói không ra lời.
Hiển nhiên, hắn ta cũng có nghe nói đến Thiếu Niên Thánh Linh của Thánh Linh Đảo.
Đó là một tồn tại danh chấn cổ lộ.
Chủng tộc Thánh linh này được thiên địa tẩm bổ, nhật nguyệt tưới nước, về trình độ nào đó thì có thể xem như tồn tại do thiên sinh địa dưỡng.
Loại sinh linh này rất được Thiên Đạo chiếu cố sủng hạnh, chúng gần như vô địch trong cùng một cảnh giới.
Rất nhiều người cũng tò mò, nếu thánh linh vô địch cùng giai và Hoang Cổ Thánh Thể vô địch cùng cấp va chạm với nhau thì sẽ như thế nào?
“À? Thiếu Niên Thánh Linh của Thánh Linh Đảo sao?” Sắc mặt Quân Tiêu Dao không chút gợn sóng, lẩm bẩm nói.
Quân Tiêu Dao cũng có nghe nói đến Thánh Linh Đảo, đó là một thế lực bất hủ được tạo thành từ Thánh Linh tộc.
Thế lực này cực kỳ kỳ lạ, nơi dừng chân không nằm ở bất cứ tiên vực nào, mà là sinh hoạt trong một Thánh Linh Đảo lơ lửng trên hư không.
Thế lực bất hủ này có rất ít thành viên, nhưng mỗi một người đều là vô địch cùng giai, là tồn tại vang dội cổ kim.
Bằng không thì sao lại nói Thánh Linh tộc là tồn tại thiên sinh địa dưỡng, được trời cao chiếu cố.
Đương nhiên, trong mắt Quân Tiêu Dao thì cũng chỉ như vậy mà thôi.
Có lẽ các thế lực bất hủ khác sẽ kiêng kị Thánh Linh Đảo, nhưng Quân Tiêu Dao thì không sợ.