Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tuyết Hoàng nhướng mày liễu lên, cũng phản kích.
Không thể không nói, cánh tay phải dung hợp xương tay Thánh Nhân Vương kia của Cơ Huyền thật sự quá thần thánh siêu nhiên.
Thậm chí khí tức kia có thể trợ giúp Cơ Huyền ngăn cách sương xám ăn mòn.
Nhưng Quân Tuyết Hoàng thì khác, nàng còn cần phân ra một phần sức mạnh để chống đỡ sương xám ăn mòn.
Làn sương xám này còn mơ hồ có sức mạnh áp chế.
Dưới đủ loại điều kiện, ít nhất thực lực của Quân Tuyết Hoàng cũng suy yếu đi ba bốn phần.
Mà Cơ Huyền dựa vào xương tay Thánh Nhân Vương nên hầu như không chịu ảnh hưởng quá lớn.
“Vương Đạo Chi Quyền!”
Cơ Huyền nắm chặt năm ngón tay của bàn tay phải lại, đấm thẳng ra một quyền.
Một ý chí vương đạo khuếch tán ra, quyền quang kinh người.
Quân Tuyết Hoàng phất bàn tay ngọc ra, vừa băng thuẫn lóng lánh trong suốt ngưng tụ thành hình ở trước người.
Oanh!
Đi kèm với tiếng rách nát răng rắc, băng thuẫn trực tiếp bị chấn vỡ, thân thể Quân Tuyết Hoàng bị trùng kích phải lùi lại phía sau.
Bên mép ngọc ứa ra một vết máu.
Quân Tuyết Hoàng bị thương.
“Quân Tuyết Hoàng, ngươi không phải đối thủ của ta tại nơi đây, còn nữa, nói cho Quân Tiêu Dao kia, bảo hắn đừng nhắm vào ta, nếu không thì...”
“Cẩn thận ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo!” Cơ Huyền hờ hững nói.
Ánh mắt Quân Tuyết Hoàng thật sắc bén, nàng nói: “Ngươi đang uy hiếp Thần Tử nhà ta?”
“Ngươi có thể cho là vậy.” Cơ Huyền lạnh nhạt nói.
Gã có được cổ phù, bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn chính là sân nhà của gã.
Nếu Quân Tiêu Dao dám bày âm mưu nhằm vào gã thì sẽ phải ăn một giáo huấn thảm thống!
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Quân Tuyết Hoàng, Cơ Huyền khẽ nhíu mày.
Gã không muốn bị Quân Tuyết Hoàng làm trì hoãn bước chân.
Nghĩ đến đây, Cơ Huyền đưa mắt nhìn chung quanh.
Gã phát hiện sâu trong hắc ám còn có rất nhiều quan tài âm u loang lổ.
Cơ Huyền nhớ trong sách cổ có ghi lại, rất có thể trong đó là những thứ đại hung bị sương xám tiêm nhiễm.
Nghĩ đến đây, Cơ Huyền lập tức ra tay, không phải là nhằm vào Quân Tuyết Hoàng, mà là những quan tài đó.
Ầm ầm ầm!
Cơ Huyền đấm ra một chưởng, như trời sụp đất nứt, những quan tài đó đều rách nát, hắc khí cuồn cuộn tuôn ra mãnh liệt.
Sau đó, từng ma thi hủ bại cả người mọc đầy lông đen xuất hiện từ trong đó.
Cơ Huyền trực tiếp lấy ra cổ phù mà gã đoạt được, nhìn nó có vẻ cổ xưa tối tăm, trên đó có khắc phù văn phức tạp.
Những ma thi lông đen đó nhìn thấy cổ phù, hình như có chút kiêng kỵ, không dám tới gần, ngược lại nhắm thẳng vào Quân Tuyết Hoàng.
“Cơ Huyền, ngươi!”
Quân Tuyết Hoàng phẫn nộ, mặt ngọc trắng bệch, không ngờ Cơ Huyền lại dùng ra thủ đoạn như vậy.
“Ha hả, Quân Tuyết Hoàng, ta không có giết ngươi, có thể chống chọi tiếp hay không là phải xem ngươi.”
Cơ Huyền cười, xoay người phất tay áo rời đi.
Nhìn bóng dáng Cơ Huyền biến mất trong bóng đêm, sắc mặt Quân Tuyết Hoàng hơi khó coi.
Những ma thi đó tuy trải qua thời gian dài hủ bại, thực lực đã không bằng lúc sinh thời, nhưng một mình Quân Tuyết Hoàng cũng không thể ứng phó được.
Rống!
Ma thi phát ra tiếng quỷ khóc vang dội, nhào đến chỗ Quân Tuyết Hoàng.
Quân Tuyết Hoàng chỉ có thể vừa ra tay, vừa đánh vừa lui.
Mà phía bên kia, Quân Tiêu Dao được Quân Trượng Kiếm đưa tin cũng dẫn theo Khương Thánh Y và Quân Vạn Kiếp tiến đến hội hợp.
Còn về Cửu Đầu Sư Tử và Quân Linh Lung, bởi vì bọn họ cũng không có Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh, cho nên không thể tiến vào sâu trong bí tàng, chỉ có thể ở lại tầng bên ngoài tìm kiếm cơ duyên khác.
Không bao lâu sau, Quân Tiêu Dao cũng đi tới trước một Truyền Tống Trận cổ xưa.
Quân Trượng Kiếm đã chờ đợi ở nơi đó.
Hắn ta nhìn thấy Quân Tiêu Dao đến thì đôi mắt lập tức sáng ngời, tiến lên ôm quyền và nói: “Thần Tử, ngài đã đến rồi.”
“Quân Tuyết Hoàng đâu?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Nàng một mình đi theo dõi Cơ Huyền, bảo ta ở chỗ này tiếp ứng Thần Tử.” Quân Trượng Kiếm nói.
Nghe được lời này, Quân Tiêu Dao nhăn mày lại.
“Cơ Huyền nhất định có mưu đồ đối với bí cảnh Nguyên Thiên, không thể nào không có chuẩn bị.”
“Nếu Quân Tuyết Hoàng sơ suất thì sẽ có hại.”
Giọng của Quân Tiêu Dao hơi trầm xuống, sau đó phất ống tay áo, bước lên Truyền Tống Trận.
Một mặt hắn muốn xác định tình huống của Quân Tuyết Hoàng.
Mặt khác cũng muốn xem mình có thể lấy được khen thưởng đánh dấu gì.
….
Bốn người gồm Quân Tiêu Dao, Quân Trượng Kiếm, Quân Vạn Kiếp và Khương Thánh Y đều lấy Nguyên Thiên Chí Tôn Lệnh của mình ra.
Loại lệnh bài này chỉ có thể sử dụng truyền tống đơn độc, cho nên Quân Tiêu Dao không thể dẫn Quân Linh Lung và Cửu Đầu Sư Tử tiến vào.
Rất nhanh, hư không chung quanh vặn vẹo, bốn người bọn họ biến mất khỏi nơi đó.
Khi Quân Tiêu Dao mở hai mắt ra, bọn họ đã đi tới chỗ sâu nhất trong bí cảnh Nguyên Thiên.
Chung quanh có sương mù nặng nề lơ lửng.
Hoàn cảnh ở nơi này tối tăm đến cực điểm, có cảm giác rất khiếp người.
Dường như mọi thứ chung quanh đều bị ô nhiễm ma hóa.
“Nơi này chính là chỗ sâu nhất trong bí cảnh Nguyên Thiên sao?”
Quân Tiêu Dao bạch y tuyệt thế, khoanh tay mà đứng.
Toàn thân hắn có tiên huy bao phủ, thần quang kim sắc lập loè.
Hoang Cổ Thánh Thể trời sinh vạn tà bất xâm, cho nên những sương xám đó không ảnh hưởng được Quân Tiêu Dao chút nào.
Chung quanh Khương Thánh Y có vô số đạo văn thiên nhiên, lạc ấn trong hư không, thay nàng ngăn cản sương xám ăn mòn.
Tiên Thiên Đạo Thai cũng là một loại thể chất cường đại cực kỳ hi hữu, không yếu hơn Hoang Cổ Thánh Thể bao nhiêu.
Mà quanh thân Quân Vạn Kiếp quấn quanh lôi điện, sức mạnh lôi điện cũng có hiệu quả khắc chế đối với sương xám.
Chỉ có một mình Quân Trượng Kiếm, tuy mang Bất Diệt Kiếm Thể, lại không cách nào ngăn cách sương xám, chỉ có thể vận dụng pháp lực ngăn cản.
Hắn ta xem như kẻ khó coi nhất trong bốn người.
“Ai... So với những người bên cạnh Thần Tử, ta cảm thấy mình quá bình phàm, quá khó khăn...” Quân Trượng Kiếm thầm than trong lòng.
Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ, trong đầu vang lên âm thanh máy móc của hệ thống.
“Đinh, đã đến bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn, ký chủ có muốn đánh dấu hay không?”
Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống, Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của hắn, chỉ khi nào vào sâu trong bí tàng thì mới có thể kích phát khen thưởng đánh dấu.
“Đánh dấu!” Quân Tiêu Dao mặc niệm trong lòng.
“Đinh, chúc mừng ký chủ đã đạt được khen thưởng năm sao, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!”
Giọng của hệ thống vừa dứt thì từng pháp quyết huyền ảo đã tràn vào thức hải của Quân Tiêu Dao.
Trong thần cung của hắn như có một thần liên lộng lẫy đang ngưng tụ.
Đồng thời, Quân Tiêu Dao thoáng thấy được cảnh tượng hư ảo trước mắt.
Một bóng dáng kim sắc nguy nga đứng sừng sững giữa thiên địa.
Ở chỗ mi tâm như có Đạo chi Quy Tắc đang hiện hóa, sau đó hóa thành một Trật Tự Thần Liên lộng lẫy.
Trật Tự Thần Liên lại hóa thành một thanh đoản kiếm kim sắc dài khoảng một tấc.
Tuy nhìn ngắn nhỏ, nhưng một kiếm tung ra thì thiên địa đảo ngược, càn khôn tan vỡ!
Núi sông hồ biển phía trước và tất cả tồn tại đều hóa thành tro bụi chỉ trong khoảnh khắc!
Uy thế do tiểu kiếm kim sắc phát ra cũng không kém gì Lục Tiên Kiếm Quyết mà Thập Bát Tổ của Quân gia thi triển trước kia!
Khen thưởng năm sao là Nguyên Hoàng Đạo Kiếm!
Đây là thu hoạch đánh dấu lần này của Quân Tiêu Dao.