Chương 810: Nghiền áp thánh linh trời sinh vô địch
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ba vị cấm kỵ cộng lại cũng đủ để xưng bá một phương cổ lộ!
Sắc mặt Thánh Hồng Nhất cũng rất khó xem. Nói thật, trong lòng hắn ta thật sự có chút e ngại, điều này làm bản thân Thánh Hồng Nhất cũng không thể tin được.
Hắn chính là Hồng Môn Thánh Tử của Cổ Lan Thánh Giáo, trước nay chỉ có người khác kiêng kị hắn, không có chuyện hắn kiêng kị ai, đây là lần đầu tiên hắn sinh ra cảm xúc này.
Chỉ có thể nói áp bách mà Quân Tiêu Dao mang đến cho người ta quá lớn.
“A di đà phật, Thái Ách thần miếu không có duyên với tiểu tăng, tiểu tăng không tham gia chuyện này, Quân thí chủ, sau này còn gặp lại.”
Phạn Thiên tụng một tiếng phật hiệu, khống chế Bạch Ngọc Sư Tử trực tiếp chạy đi nhanh như chớp!
Điều này làm cả đám người đều vô cùng kinh ngạc. Đừng nhìn Phạn Thiên có một gương mặt hiền từ, cứ như rất dễ ở chung. Khi hắn ta giận lên rồi thì khiến người ta sợ hãi giống như minh vương.
Kết quả hiện tại hắn ta lại không chiến mà lui.
Quân Tiêu Dao nhìn thoáng qua, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra cũng không phải tất cả thiên kiêu Phật môn đều ngu xuẩn giống như Pháp Hải, Ngọc Phật Tử.”
“Các ngươi cũng muốn chạy sao?” Khóe miệng Quân Tiêu Dao lộ ra một nụ cười châm biếm.
Sắc mặt Mạc Cẩn Du lạnh hơn.
Lời này của Quân Tiêu Dao rõ ràng là muốn buộc hắn ta đánh một trận. Nếu lúc này Mạc Cẩn Du chạy trốn thì đừng nói hình tượng toàn bị huỷ hoại, mà cả Thánh Linh tộc vô địch cùng giai cũng sẽ bị dính vết nhơ.
Đây là điều mà Mạc Cẩn Du tuyệt đối không thể chịu được.
Thánh Hồng Nhất cũng không thể đào tẩu.
Nếu để các Thánh Tử còn lại của Cổ Lan Thánh Giáo nhìn thấy hắn ta không có cả dũng khí ra tay thì nói không chừng vị trí Thánh Tử này sẽ bị phế truất, để người khác thay thế.
“Quân Tiêu Dao, chớ có càn rỡ, Thánh Linh tộc chúng ta được trời cao chiếu cố, vô địch cùng giai, sao lại sợ ngươi!”
Mạc Cẩn Du vừa dứt lời thì đã quát lên một tiếng, trực tiếp ra tay.
Trong mắt Quân Tiêu Dao cũng hiện lên một tia hứng thú. Hắn rất tò mò, rốt cục Hoang Cổ Thánh Thể của mình và bảo khu bất diệt của Thánh Linh tộc, ai mạnh ai yếu?
Vèo!
Bóng dáng hai người đập thật mạnh vào nhau giống như sao chổi va chạm địa cầu.
Oanh!
Chỉ là một quyền thôi mà Mạc Cẩn Du đã lui liên tục vài dặm, trong ngực truyền đến tiếng kêu rên chấn động, cánh tay run lên dữ dội.
“Cái gì, một chiêu thôi đã rơi vào hạ phong?”
Nhìn thấy Mạc Cẩn Du bị một chiêu đánh lui vài dặm, tất cả mọi người đều xoa xoa đôi mắt, cho rằng mình hoa mắt.
Đó là Thánh Linh tộc vô địch được thiên địa chiếu cố, thiên sinh địa dưỡng, cuối cùng lại rơi xuống hạ chỉ sau một chiêu liền rơi vào hạ phong.
Hồ Thanh Thanh mị mặt cũng là dại ra.
Nàng biết Mạc Cẩn Du muốn đánh bại Quân Tiêu Dao thực khó khăn.
Nhưng hẳn là còn có thể chống lại.
Nhưng hiện tại xem ra, nàng vẫn là đánh giá cao Mạc Cẩn Du, xem nhẹ Quân Tiêu Dao.
“Quân Tiêu Dao, ngươi...” Mạc Cẩn Du phi đầu tán phát, mặt xám mày tro.
Thần sắc kinh giận bên trong, còn mang theo một chút kiêng kị.
Chỉ mới một lần giao thủ sơ bộ vừa rồi mà hắn ta đã cảm nhận được Quân Tiêu Dao không chỉ có nhục thân vô song mà thần lực cũng vô cùng cường đại.
Mạc Cẩn Du hoàn toàn không thể tưởng tượng, sao một nhân tộc như Quân Tiêu Dao lại có thể tu luyện nhục thân mạnh hơn cả Thánh Linh tộc hóa linh từ thần thạch tiên kim như bọn họ?
Hơn nữa không phải chỉ mạnh hơn một chút.
“Thạch Hóa Ma Quang!”
Mạc Cẩn Du cũng tung ra thần thông thiên phú của nhất tộc thánh linh.
Chùm tia sáng màu xám nổ bắn ra, trên đường nó đi qua, mặt đất như những tảng đá nham thạch cứng lại. Các loại cỏ cây cũng biến thành pho tượng.
Chùm tia sáng màu xám đó lấy thể sét đánh không kịp bưng tai mà rọi lên người Quân Tiêu Dao. Thân thể hắn lập tức ngưng kết, biến thành pho tượng.
“Là Thạch Hóa Ma Quang của Thánh Linh tộc, nghe nói sau khi đại thành thì tia sáng xám kia chiếu vào một cái có thể thạch hóa toàn bộ sinh linh trên một cổ tinh.” Rất nhiều thiên kiêu lộ ra vẻ mặt kiêng kị.
Nhưng còn không đợi Mạc Cẩn Du thở phào một hơi, pho tượng kia đã phát ra tiếng rắc rắc, tràn ra vô số những vết nứt, sau đó trực tiếp bong ra.
Thân thể Quân Tiêu Dao lộ ra trong đó, không bị chút ảnh hưởng nào.
Hoang Cổ Thánh Thể có thể miễn dịch với rất nhiều năng lượng quỷ dị. Hơn nữa Quân Tiêu Dao còn có năng lực miễn dịch pháp lực. Thạch Hóa Ma Quang này cũng không có hiệu quả với hắn.
Quân Tiêu Dao đánh ra một quyền, đó là Lục Đạo Luân Hồi Quyền, trong đó thêm vào những chiêu thức như đại thần thông Côn Bằng, đại thần thông Lôi Đế.
Quyền quang mênh mông, xé rách cả mặt đất phía trước.
Mạc Cẩn Du cũng không cam lòng ngồi chờ chết, hắn ta thúc giục thực lực của mình đến mức cùng cực.
Quanh người hắn ta có chín lốc xoáy hiện ra, phun ra nuốt vào tinh hoa thiên địa. Đây là thiên phú của Cửu Khiếu Thạch Linh thuộc về riêng hắn.
“Thương Thiên Thần Quyền!”
Mạc Cẩn Du hấp thu tinh hoa thiên địa, hóa ra một quyền lay động cả đất trời, va chạm với Lục Đạo Luân Hồi Quyền của Quân Tiêu Dao.
Nhưng mà...
Một tiếng rắc vang lên.
Nắm tay của Mạc Cẩn Du bị đấm nứt, máu thánh linh bắn ra.
“Không có khả năng, ta là Thánh Linh tộc vô địch, nhục thân vô song!” Mạc Cẩn Du không thể tin nổi mà gào rống.
Lúc này, quyền ấn của Quân Tiêu Dao đã sắp giáng lên người Mạc Cẩn Du.
“Thánh Linh Thạch Giáp!” Mạc Cẩn Du thét dài một tiếng, bên ngoài thân thể hắn ta hiện ra từng khối thạch giáp màu xám.
Đây là thạch da bóc ra khi hắn lột xác làm người, bị hắn tế luyện thành hộ giáp.
Quyền ấn của Quân Tiêu Dao giáng lên trên đó, bắn ra âm thanh như hồng chung đại lữ.
Sức mạnh chấn động điên cuồng tuôn ra, lại hung hăng đánh bay Mạc Cẩn Du lần nữa. Thánh linh trời sinh này hết sức chật vật trong tay Quân Tiêu Dao, không có chút khả năng đánh trả nào cả.
Mà đúng lúc này, có tiếng nổ vang truyền đến.
Thánh Hồng Nhất lại ra tay vào lúc này, hắn đấm ra cánh tay kim loại, hàng vạn tia thần quang lộng lẫy bắn ra, quyền ý trùng tiêu.
Quân Tiêu Dao không để bụng, trở tay đã tung Côn Bằng Vô Lượng Thần Quyền đáp trả.
Keng một tiếng, như thiên chung đang va chạm.