Chương 816: Đưa lưng về phía thương sinh, trấn áp hắc ám vạn cổ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thiên Nữ Diên thấy thế thì tung giọt tinh huyết Hoang Cổ Thánh Thể kia ra, rơi vào bóng dáng ấy.
Sau đó, nàng ta đánh ngọc bội vào trong cơ thể đó.
Ngay lập tức, rất nhiều sương đen cuồn cuộn tràn ra từ bóng dáng kia.Nhưng khi gặp phải tinh huyết Hoang Cổ Thánh Thể thì chúng đều tỏa ra khỏi trắng.
Lúc ngọc bội bị đánh vào bóng dáng thì thời gian và không gian trong toàn bộ miếu thờ như đọng lại.
Ngay sau đó, một hồn lực vô thượng bùng nổ, đó là tàn hồn bị ô nhiễm còn sót lại trong bóng dáng kia.
Chỉ thoáng chốc, mọi người như rơi vào cơn mộng.
Trước mắt Quân Tiêu Dao hiện ra rất nhiều cảnh tượng.
Một nữ tử phong hoa tuyệt đại bước ra từ Lạc thủy, được tất cả tiền dân của Xà Nhân tộc triều bái.
Sau đó bóng hình xinh đẹp kia đi đến nơi hoang man cổ xưa thần bí nào đó, hình như không ở Cửu Thiên Tiên Vực.
Một luồng sương đen buông xuống đại đế, nuốt hết vạn vật, ăn mòn tất cả.
Nữ tử phong hoa tuyệt đại kia cũng bị lây dính, lập tức bộc phát ra thực lực đế cấp.
Mà sau đó, hình ảnh mơ hồ chỉ còn lại một phân thân, một tia tàn hồn về tới tổ tinh của Xà Nhân tộc, trong thần miếu hiến tế.
Sau đó sương đen cuồn cuộn bùng nổ, bao phủ toàn bộ thần miếu hiến tế.
Tất cả cường giả đỉnh cấp của Xà Nhân tộc đều bị ô nhiễm huyết mạch, điên cuồng chém giết lẫn nhau, sau đó ngã xuống.
Từng cảnh tượng xẹt qua, Quân Tiêu Dao lập tức hiểu rõ.
Cái gọi là có liên quan đến Thần Thoại Đế trong miếu thờ này hẳn chính là nữ tử tuyệt đại ấy.
Thần Thoại Đế, Lạc Thần, Mật Phi!
Mà tồn tại có liên quan đến Tiên kia, Quân Tiêu Dao cảm thấy rất có khả năng có dính líu đến nữ thần sáng thế đầu người thân rắn trong truyền thuyết, Nữ Oa.
Quân Tiêu Dao không ngờ mình có thể tiếp xúc được loại bí ẩn này tại nơi đây.
Rất rõ ràng, Thần Thoại Đế Mật Phi là huyết mạch truyền thừa có ngọn nguồn từ Nữ Oa.
Mà thần linh được Xà Nhân tộc triều bái chính là Nữ Oa và Mật Phi.
Quân Tiêu Dao cũng thấy được, Thiên Nữ Diên lại đứng phía trước phân thân của Mật Phi, dường như đang tiếp thu với truyền thừa nào đó.
“Rốt cục thân phận của Thiên Nữ Diên là cái gì mà có thể đạt được truyền thừa của Mật Phi Nữ Oa?” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ trong lòng.
Đúng lúc này, một hư ảnh phong hoa tuyệt đại bỗng xuất hiện ở phía sau Quân Tiêu Dao.
Một tiếng thở dài chậm rãi truyền đến.
“Ta như thấy được, có một bóng dáng bạch y đưa lưng về phía thương sinh, trấn áp ngọn nguồn hắc ám, lẻ loi một mình, độc đoán vạn cổ...”
Âm thanh này tiếng trời, khiến thân thể Quân Tiêu Dao chấn động.
Lại là những lời này, trước kia khi ở Bí tàng Nguyên Thiên Chí Tôn, tàn hồn của Nguyên Thiên Chí Tôn cũng từng nói qua câu đó.
Một bóng dáng bạch y đưa lưng về phía thương sinh, trấn áp hắc ám, độc đoán vạn cổ.
Người nọ là ai?
Quân Tiêu Dao không cho rằng mình là người vui vẻ phụng hiến hy sinh.
Tất cả những chuyện hắn làm đều là vì giúp mình bước lên đỉnh cao, ngạo thị cổ kim, nhìn xuống vạn cổ.
Theo hắn thấy thì suy nghĩ cứu vớt thế giới này có chút ngây thơ.
Quân Tiêu Dao không cho rằng hắn sẽ là bóng dáng bạch y đưa lưng về phía thương sinh, trấn áp ngọn nguồn hắc ám đó.
Đương nhiên, nếu Quân Tiêu Dao thừa sức đi cứu vớt, dưới tiền đề không gây nguy hiểm cho chính mình thì chưa chắc không thể.
Quân Tiêu Dao sẽ bội phục những người vì thương sinh đại ái, phụng hiến thân mình, nhưng hắn không phải là người như vậy.
Quân Tiêu Dao nghĩ thầm những điều đó rồi xoay người sang chỗ khác.
Bóng hình xinh đẹp mông lung kia chỉ là một tàn hồn, cao gầy mà thon dài, dáng người lả lướt, yểu điệu như sóng nước.
Tuy rằng trên mặt nàng đeo mặt nạ bạch ngọc, nhưng cũng có thể tưởng tượng nàng nhất định là một tồn tại kinh diễm chúng sinh.
“Thì ra tiền bối còn giữ lại một chút tàn hồn.” Quân Tiêu Dao nói.
Mặc dù đối mặt với Thần Thoại Đế, giọng điệu của Quân Tiêu Dao vẫn rất thản nhiên.
“Ngươi là... nhất tộc kia.” Tàn hồn Mật Phi nói.
“À, hay là tiền bối quen biết?” Quân Tiêu Dao nói.
“Nhất tộc kia đứng sừng sững trên tiên vực vô số kỷ nguyên, cho dù là hắc ám náo động, dị vực chém giết, cũng không cách nào khiến họ ngã xuống.”
“Đến nay nhất tộc các ngươi vẫn còn vài vị đang ra sức chiến đấu, trấn áp náo động.” Mật Phi cảm thán.
Hiển nhiên, cho dù là Thần Thoại Đế cũng phải tán thưởng Quân gia, đây tuyệt đối là thế lực cổ xưa nhất tiên vực và không thể trêu chọc nhất.
“Không nghĩ tới sinh thời còn có thể nhìn thấy một Hoang Cổ Thánh Thể đại thành đánh vỡ mười gông xiềng, có lẽ ngươi là dị số lớn nhất trong thời loạn thế này.” Giọng nói của Mật Phi thật thâm sâu, như có ám chỉ gì đó.
Quân Tiêu Dao chú ý tới bốn chữ sinh thời.
“Hay là tiền bối còn tồn tại ở một nơi nào đó?” Quân Tiêu Dao hiếu kỳ hỏi.
“Nếu ngươi có thể tiếp tục trưởng thành thì có lẽ sẽ có một ngày nhìn thấy ta ở ngọn nguồn...” Mật Phi lẩm bẩm.
“Ngọn nguồn, đó là nơi nào?” Trong lòng Quân Tiêu Dao lại có thêm một bí ẩn.
Mật Phi không trả lời trực tiếp, mà chỉ nói: “Kết thiện nhân, được thiện quả, có lẽ ở dưới vương tọa có thứ mà ngươi cần.”
“Chỉ hy vọng ngày sau ngươi có năng lực thì đến ngọn nguồn mà tìm ta, cùng đối kháng với đại kiếp nạn kỷ nguyên...” giọng nói của Mật Phi quanh quẩn, mang theo khí tức mờ mịt.
“Ngọn nguồn, đại kiếp nạn kỷ nguyên...” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm nói.
Hắn đã nhận ra hình như mình đã tiếp xúc được chuyện gì đó cấp bậc rất cao, liên quan đến đại thế huy hoàng mà náo động này.
“Đúng rồi, sao đồng bạn của ta lại có được truyền thừa của tiền bối...” Quân Tiêu Dao nói ra nghi hoặc này.
Mật Phi nhìn thoáng qua Thiên Nữ Diên đang nhắm mắt tiêu hóa truyền thừa, khẽ lắc đầu và nói: “Một người đáng thương mà thôi...”
“Là có ý gì?” Quân Tiêu Dao không hiểu ra sao.
Có được truyền thừa của Thần Thoại Đế thì sao còn trở thành người đáng thương?
Mật Phi không giải thích, nàng nhìn ra nơi xa, lẩm bẩm một mình: “Ta có thể cảm nhận được, bản tôn đang đối mặt với thứ đáng sợ nào đó...”
Quân Tiêu Dao im lặng câm nín.
Thật là một người thích đặt câu đố, có thể nói rõ ràng được không?
Cứ nói giữa chừng như vậy thú vị sao?