Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 826 - Chương 826 - Nhân Lúc Cháy Nhà Mà Đi Hôi Của

Chương 826 - Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của
Chương 826 - Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của

Chương 826: Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhìn thấy Ngọc Thuyền Quyên và Kim Ô Thiên Vệ đi xa trong nháy mắt, chỉ còn lại chúng thiên kiêu trong phòng đấu giá há hốc mồm.

“Sao có thể, nàng lại là Thánh Nữ của Nguyệt Thần Cung , người mang Thái Âm Thánh Thể.” Lão giả chủ trì đấu giá trợn tròn mắt.

Lão nhìn bóng dáng Ngọc Thuyền Quyên rời đi, cảm thấy như một ngọn núi vàng đang rời xa.

Không...

Đối với nam nhân mà nói, Thái Âm Thánh Thể là vật báu vô giá, không thể dùng tiền tài để cân nhắc. Rất nhiều thiên kiêu ở đây cũng sôi nổi đấm ngực dừng chân, vô cùng hối hận.

“Sớm biết vậy ta đã mua nàng!”

“Đúng vậy, cho dù không thể thật sự âu yếm, ít nhất cũng có thể nói Thái Âm Thánh Thể đã từng là nữ nô của ta.”

“Lô đỉnh đệ nhất thiên hạ, tồn tại mà tất cả nam nhân đều tha thiết ước mơ lại chạy trốn ngay trước mắt ta.”

Đám háo sắc ở đây hối hận đến xanh cả ruột.

Một ánh lưu quang nhanh chóng lao ra khỏi thành trì, lao về hướng trời sao mênh mông.

Phía sau là bốn ánh lưu quang kim sắc theo đuổi không bỏ.

“Ngọc Thuyền Quyên, Nguyệt Thần Cung sau lưng ngươi đã gần như bị huỷ diệt, ngươi thoát được mùng một, cũng không trốn được mười lăm, còn không bằng thần phục Thập Thái Tử.” Một Kim Ô Thiên Vệ quát.

“Đúng vậy, Thập Thái Tử có gì không tốt, còn mang Thái Dương Thánh Thể, quả thực là duyên trời tác hợp với ngươi, nếu ngươi song tu với Thập Thái Tử, cũng có thể có được một phần năng lực của Hỗn Độn Thể.” Một Kim Ô Thiên Vệ khác hô lớn.

“Cho dù Thuyền Quyên có tự sát, cho dù đúc thân này cho chó cũng không để Thập Thái Tử kia thực hiện được!” Trong mắt Ngọc Thuyền Quyên tỏa ra hận ý khắc cốt.

Nàng cũng biết thể chất của mình có lực hấp dẫn như thế nào với nam nhân.

Nhưng nàng lại không ngờ thể chất của mình lại khiến toàn bộ Nguyệt Thần Cung gặp phải mối họa.

Nghĩ đến sư tôn vì cản đường kẻ địch cho mình mà lựa chọn tự bạo, trong lòng nàng tràn ngập tự trách và hận ý nồng đậm.

Tất cả bi kịch đều là do Kim Ô Thập Thái Tử!

Một tồn tại thiên phú tuyệt thế, vô pháp vô thiên, hoành hành ngang ngược ở Huyền Thiên Tiên Vực!

“Hừ, thật là ngoan cố, một khi đã vậy, chỉ có thể cưỡng chế bắt ngươi trở về.” Bốn Kim Ô Thiên Vệ đều hừ lạnh.

Theo bọn họ thấy, có thể được Thập Thái Tử lâm hạnh là chuyện vô cùng quang vinh mới đúng.

Vèo!

Một Kim Ô Thiên Vệ trong đó tung ra một cổ khí, đó là một tấm lưới lớn kim sắc, bện thành từ kim tơ, lúc phóng ra có thể phong thiên tuyệt địa.

Ngọc Thuyền Quyên thấy thế thì lập tức biến sắc.

Lúc này, nơi xa bỗng có một chưởng ấn đánh úp lại, hất văng tấm lưới lớn kim sắc kia đi.

“Là ai?” Kim Ô Thiên Vệ quát lạnh, trong mắt nở rộ ánh điện lạnh lẽo.

Nơi xa có bóng dáng siêu nhiên, tràn ngập khí cơ huyền ảo đang đạp lên hư không mà đến.

“Ồ, cũng thật may mắn, không nghĩ tới có thể gặp phải vưu vật mà Thập Thái Tử tha thiết ước mơ.”

Hai người này là hai công tử trẻ tuổi, một người mạc áo đen, một mặc áo bào trắng.

Khí tức toát ra từ trên người bọn họ khiến bốn Kim Ô Thiên Vệ đều lộ ra vẻ mặt thật nặng nề.

Không nghi ngờ gì nữa, đây là hai thiên kiêu cấm kỵ!

Trong mắt Ngọc Thuyền Quyên toát ra chút vui sướng nhàn nhạt.

Hình như mọi chuyện có chuyển cơ!

“Các ngươi là ai?” Một Kim Ô Thiên Vệ ngưng trọng mà nói.

“Ha hả, Cổ Lan Thánh Giáo, không nghe nói qua tên tuổi của Thánh Vũ Nhất, Thánh Trụ Nhất sao?” Thánh Trụ Nhất cười khẽ và nói.

“Cái gì, là hai vị Thánh Tử trong tám Môn của Cổ Lan Thánh Giáo!” Bốn Kim Ô Thiên Vệ đều biến sắc.

Tám Môn Thánh giáo có tất cả tám vị Thánh Tử, sắp xếp theo chữ Thiên Địa Huyền Hoàng, Vũ Trụ Hồng Hoang.

Thánh Hoang Nhất là Thánh Giáo Tử trong thánh giáo ở Hoang Thiên Tiên Vực, đã ngã xuống.

Thánh Hồng Nhất cũng bị Quân Tiêu Dao đánh chết ở bên ngoài Thái Ách thần miếu.

Cổ Lan Thánh Giáo còn lại sáu vị Thánh Tử.

Tuy Thánh Vũ Nhất và Thánh Trụ Nhất này không bằng Thánh Thiên Nhất đứng đầu trong Thánh Tử tám Môn Cổ Lan Thánh Giáo, nhưng cũng là thiên kiêu cấm kỵ.

“Nhị vị, nàng là người mà Kim Ô Thập Thái Tử tộc ta muốn, hy vọng hai vị Thánh Tử đừng nhúng tay vào.” Một Kim Ô Thiên Vệ trầm giọng chắp tay mà nói.

Nếu những người khác dám nhúng tay thì bọn họ đã sớm đánh thẳng qua, nhưng Cổ Lan Thánh Giáo có nội tình quá sâu.

Hai Thánh Tử này không phải người mà bọn họ có thể ứng phó.

“Ha hả...” Thánh Vũ Nhất không để ý bốn Kim Ô Thiên Vệ này.

Thái Dương Thần Sơn cường thế thật, nhưng Cổ Lan Thánh Giáo cũng không phải ăn chay. Tuy rằng Kim Ô Thập Đại Thái Tử liên hợp lại gây uy chấn cổ lộ. Nhưng uy danh của Tám Môn Thánh Tử bọn họ cũng không yếu.

Cho nên bọn họ không cần để ý đến lời uy hiếp của Kim Ô Thiên Vệ.

“Thuyền quyên đa tạ hai vị công tử ra tay.” Ngọc Thuyền Quyên nói.

“Đừng vội cảm tạ, Ngọc Thuyền Quyên, muốn bổn Thánh Tử cứu ngươi cũng được, chỉ là... Trong thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, không phải sao?”

Thánh Vũ Nhất nói, ánh mắt nhìn quét qua thân thể lồi lõm phập phồng đáng kiêu ngạo của Ngọc Thuyền Quyên, đồi núi trập trùng cao thẳng, eo thon đến mức một tay có thể ôm hết, mông cũng thật vểnh.

Dáng người này không ai sánh bằng.

“Không hổ là Thái Âm Thánh Thể trong lời đồn, thể chất lô đỉnh đệ nhất thiên hạ.” Một bên, trong mắt Thánh Trụ Nhất cũng hiện lên tia lửa nóng tiềm tàn.

Nhận thấy ánh mắt của hai Thánh Tử, đáy lòng Ngọc Thuyền Quyên chợt lạnh.

Quả nhiên, nam nhân đều là cá mè một lứa.

“Chúng ta cần Thái Âm Thánh Thể để tu luyện đột phá cảnh giới, chỉ cần ngươi nguyện ý thì chúng ta sẽ cứu ngươi, thế nào?” Thánh Vũ Nhất mỉm cười và nói.

“Hai vị, làm vậy có chút không ổn?” Đôi mắt Kim Ô Thiên Vệ trầm xuống.

Ngọc Thuyền Quyên là nữ nhân mà Kim Ô Thập Thái Tử muốn, hai Thánh Tử này lại muốn giành mồi từ miệng hổ.

“Ngươi cảm thấy thế nào?” Thánh Vũ Nhất không để ý đến Kim Ô Thiên Vệ, chỉ nhìn về phía Ngọc Thuyền Quyên mà nói.

Đôi mắt Ngọc Thuyền Quyên lạnh như băng như sương, hai Thánh Tử này nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, bức bách nàng dâng ra thân thể, vậy có khác gì với Kim Ô Thập Thái Tử kia chứ?

“Không cần.” Ngọc Thuyền Quyên lạnh nhạt nói.

Ý cười trên mặt hai Thánh Tử cũng chậm rãi tan đi. Lúc này, bốn Kim Ô Thiên Vệ thấy thế thì liếc nhìn nhau một cái, cũng trấn áp về hướng Ngọc Thuyền Quyên.

Ngay vào lúc Ngọc Thuyền Quyên muốn liều chết liều mạng thì....

Vèo! Vèo! Vèo!

Chín mũi tên, xuyên thủng hư không, đánh tan cả sao trời, bắn vút về hướng bốn Kim Ô Thiên Vệ!

“Người của Thái Dương Thần Sơn đều phải chết!”

Một giọng nói vô cùng lạnh lẽo, như Tu La báo thù vang vọng cả trời sao!

Bình Luận (0)
Comment