Chương 835: Tính kế Phong tộc đạo tử
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Nào có, Hạ đạo hữu khách khí rồi, Hố Tội Ác vốn là một khối u ác tính, nên sớm diệt trừ.” Chuẩn Chí Tôn của Phong tộc trả lời.
Tuy là nói như vậy, nhưng kỳ thật tất cả mọi người ở đây đều biết.
Sở dĩ vị Chuẩn Chí Tôn của Phong tộc này đi đến, vẫn là do nể mặt Phong tộc đạo tử.
Mọi người nghĩ đến đây, không khỏi nhìn lên trên boong tàu của chiếc chiến hạm màu xanh, vị công tử áo xanh đang cầm chiếc phiến trong tay kia.
Vị công tử áo xanh này ngũ quan anh tuấn, phong độ nhẹ nhàng, tràn ngập khí tức Thánh Nhân, xung quanh mơ hồ cò có đạo tắc Phong hiển hiện.
Hắn ta tên Phong Khiếu Thiên, là Phong tộc đạo tử, ở trên chung cực Cổ Lộ cũng coi như là thiên kiêu cấm kỵ nổi danh.
Chỉ là nổi danh cùng lúc với Phong tộc đạo tử còn có tính cách yêu thích giai nhân của hắn ta.
Trước đó ở một lần trên hội đấu giá Thương Minh, Phong Khiếu Thiên gặp được đại tiểu thư Hạ gia Hạ Băng Vân, chỉ vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng.
Nhưng Hạ Băng Vân cũng không phải là nữ tử của gia tộc nhỏ thế lực nhỏ gì, sẽ không tùy tiện bị Phong Khiếu Thiên mê hoặc.
Phong Khiếu Thiên cũng không từ bỏ, vẫn luôn một mực theo đuổi.
Đương nhiên, cũng có người cho rằng, Phong Khiếu Thiên cũng không phải yêu thích giai nhân đơn thuần.
Hắn ta theo đuổi Hạ Băng Vân, đoán chừng cũng có một phần nguyên nhân là bởi vì thuộc tính tiểu phú bà của Hạ Băng Vân.
Dù sao Đế binh Tụ Bảo Bồn của Hạ gia cũng là do Hạ Băng Vân phát hiện ra đầu tiên.
Nàng có quyền nắm giữ Tụ Bảo Bồn.
Nhờ vào Tụ Bảo Bồn, Hạ Băng Vân không biết đã phát hiện ra bao nhiêu bảo bối, tích lũy tài phú đếm mãi không hết.
Thậm chí ngay cả mạch khoáng Tiên Tủy đỉnh cấp hiếm có, Hạ Băng Vân đều phát hiện ra không chỉ một mạch.
Những tài phú này, cho dù là thế lực Bất Hủ cũng phải đỏ mắt.
Giờ phút này, tâm trạng của Phong Khiếu Thiên đang rất tốt.
Vị Chuẩn Chí Tôn Phong tộc này, là hắn ta thỉnh cầu hồi lâu mới đồng ý đến đây.
Chờ sau khi Phong Khiếu Thiên tự mình cứu Hạ Sơ Tình xong, hắn ta sẽ có thể được tiếp kiến Hạ Băng Vân.
Đến lúc đó sẽ có được thiện cảm của Hạ Băng Vân, bồi dưỡng tình cảm, còn không phải là chuyện tình cực kỳ đơn giản đó sao.
Hắn ta lớn lên cực kỳ anh tuấn, bối cảnh cũng xứng lứa vừa đôi, thực lực lại còn đạt tới thiên kiêu cấm kỵ, không có ai xứng với Hạ Băng Vân hơn hắn ta cả.
Đương nhiên, Phong Khiếu Thiên cũng không phải là kẻ háo sắc đơn thuần, trong lòng hắn ta cũng có tâm cơ lẫn tính toán của riêng mình.
“Bạch phú mỹ Hạ Băng Vân này, tài nguyên nắm giữ trong tay thậm chí đủ để khiến cho bất kỳ thế lực Bất Hủ nào cũng phải đỏ mắt.”
“Nếu như ta có thể có được Hạ Băng Vân, ít nhất cũng có thể có được một nửa tài nguyên. Đến lúc đó, địa vị của ta ở Phong tộc liền có thể vượt qua mấy đạo tử khác, đạt được quyền lên tiếng lớn nhất, cuối cùng nói không chừng còn có thể đạt được vị trí tộc trưởng.” Phong Khiếu Thiên nghĩ thầm trong bụng.
Cho dù là ở bất kỳ một thế lực đỉnh cấp nào, cạnh tranh nội bộ đều rất khốc liệt.
Kể cả ở Quân gia, Thập Đại Tự Liệt vẫn sẽ cạnh tranh lẫn nhau.
Phong tộc đồng dạng cũng có vài vị đạo tử, Phong Khiếu Thiên ở trong số đó cho dù không phải hạng chót nhưng cũng không phải đệ nhất.
Cho nên hắn ta cần phải có được trợ giúp của Hạ Băng Vân.
Ngay trong lúc Phong Khiếu Thiên còn đang suy tư, ánh mắt hắn ta tùy ý đảo qua, bỗng nhiên dừng lại ở trên một bóng hình xinh đẹp.
Đó là một vị nữ tử thướt tha váy phấn bồng bềnh, đứng ở trên boong tàu một chiếc Tinh Không Phó Hạm.
Có gió thổi đến, thổi bay tay áo giai nhân, nhìn qua hệt như tiên tử ở trong mộng.
Mặc dù trên mặt nàng đeo mạng che mặt, nhưng một đôi mắt đẹp trong veo như trăng tròn, trong lúc đảo mắt khiến cho thiên địa thất sắc.
Không cần đoán cũng biết nhất định là nữ tử dung mạo hoàn mỹ không kém.
Thứ càng khiến cho Phong Khiếu Thiên có chút không dời mắt nổi chính là dáng người cực tốt của nữ tử kia.
Đặc biệt là cặp ngà voi trắng noãn bóng loáng, đôi chân dài trơn nhẵn sáng bóng lộ ra kia, lại càng vô cùng hút mắt.
“Hay cho một vị giai nhân, vậy mà lại không hề thua kém Hạ Băng Vân.” Phong Khiếu Thiên tán thưởng trong lòng.
Hắn ta cũng nhìn ra được, chiếc Tinh Không Phó Hạm kia rõ ràng chính là cấp cho vật hy sinh dùng.
“Giai nhân như thế, nếu như chết ở Hố Tội Ác thì cũng thật đáng tiếc.” Phong Khiếu Thiên khe khẽ thở dài.
Hắn ta cũng không nghĩ nhiều, thân hình hơi run lên, ngay sau đó, hoàn toàn giống như cơn gió, lướt thẳng tới phía trên boong tàu Tinh Không Phó Hạm.
Thấy công tử áo xanh này đột ngột hiện ra ở trước mặt, Nhan Như Ngọc sóng mắt vừa chuyển, không rõ cho lắm.
Mấy vị thiên kiêu trẻ tuổi Tống Phi ở bên cạnh nhất thời lộ ra vẻ mặt co quắp, không ngờ vị Phong tộc đạo tử tứ phương chú mục này lại sẽ đi đến trước mặt bọn họ.
Nhìn động tác của Phong tộc đạo tử, ánh mắt mọi người xung quanh toàn bộ đều tập trung tới.
Vừa nhìn đến Nhan Như Mộng, bọn họ lập tức hiểu được, thảo nào Phong tộc đạo tử lại có hành động này.
Dù sao hắn ta cũng có tiếng là yêu thích giai nhân.
Phong Khiếu Thiên không hề để ý tới Quân Tiêu Dao bên người Nhan Như Mộng.
Mặc dù Quân Tiêu Dao khí chất siêu phàm, nhưng cái mặt nạ quỷ vừa giống khóc lại vừa giống cười trên mặt kia cũng đã thoáng che lấp đi mấy phần khí chất của Quân Tiêu Dao.
“Vị cô nương này cũng là đến Hố Tội Ác sao, không bằng đi lên chiến hạm Phong tộc của ta đi, được không?” Phong Khiếu Thiên mỉm cười, hàm răng tuyết trắng lấp lánh sáng bóng.
Hắn ta không tiện ở ngay mặt nói, mấy người các ngươi đều là vật hy sinh.
Quân Tiêu Dao thở dài trong lòng.
Quả nhiên, hồng nhan họa thủy.
Có điều, chỗ này ngư long hỗn tạp, nếu như Quân Tiêu Dao bày ra thân phận, sợ là còn chưa tới được Hố Tội Ác, mười ba tên đạo tặc kia đã bỏ chạy mất dạng.
Lúc này, Nhan Như Mộng cũng lộ ra một nụ cười mỉm.
Ngay sau đó, nàng lại thân mật khoác tay Quân Tiêu Dao ở bên cạnh mình, thứ no đủ trước ngực cũng dính sát vào Quân Tiêu Dao:
“Thật có lỗi, ta và phu quân cùng nhau hành động.” Nhan Như Mộng có vẻ áy náy nói.