Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 842 - Chương 842 - Trên Đường Gặp Phong Tiếu Thiên

Chương 842 - Trên đường gặp Phong Tiếu Thiên
Chương 842 - Trên đường gặp Phong Tiếu Thiên

Chương 842: Trên đường gặp Phong Tiếu Thiên

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Thân hình hắn hóa thành một đạo ảnh tử mờ nhạt, ẩn vào trong hư không, ẩn nấp trong Tội Ác Khanh

Hạ Sơ Tinh nghiến tiêng, khuôn mặt ửng hồng.

Từ nhỏ đến lớn cô ta lần đầu tiên bị một nam tử lạ mặt ôm như thế này.

Kỳ lạ là trong lòng Hạ Sơ Tinh lại không có chút cảm giác phản cảm và bị xúc phạm nào.

“Mùi thơn quá…” Hạ Sơ Tinh ngửi được mùi thơm trên cơ thể của Quân Tiêu Dao.

Cô ta nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ quỷ kia trong lòng không chút do dự lẩm bẩm.

“Không biết dưới chiếc mặt nạ kia rốt cuộc là một khuôn mặt như thế nào?”

Trên đường rời khỏi Tội Ác Khanh cũng có một vài tội đồ đạo tặc thần thức nhạy bén quan sát thấy đám người Quân Tiêu Dao.

Nhưng trong chớp mắt đã bị Quân Tiêu Dao miểu sát, ngay cả tin tức cũng không truyền đi được.

Hạ Sơ Tinh nhìn thấy phong thái tiện tay tiêu diệt tất cả kẻ địch của Quân Tiêu Dao, đôi mắt xinh đẹp càng sáng lên.

Nam tử thần bí mạnh mẽ như thế xác thực có thể thu hút sự chú ý của nữ giới.

Vào lúc bọn họ sắp rời khỏi Tội Ác Khanh qua một đường khác.

Phía trước đột nhiên có mấy đạo thân ảnh hiển ra, là đám người Phong Tiếu Thiên đi sâu vào trong Tội Ác Khanh.

tùy tùng cấp bậc Thánh Nhân đại viên mãn bên cạnh Phong Tiếu Thiên cũng phát hiện ra mấy người Quân Tiêu Dao.

“Đạo tử, là tiểu thư Hạ Gia!” tùy tùng chỉ ray về phía đám người Quân Tiêu Dao nói.

“Thật sự là cô ra, nhưng tại sao lại được hắn ta cứu ra?”

Phong Tiếu Thiên nhìn thấy Hạ Sơ Tinh, ánh mắt sáng lên.

Nhưng đồng thời cũng nhìn thấy Quân Tiêu Dao đang ôm Hạ Sơ Tinh.

Điều này làm cho sắc mặt của Phong Tiếu Thiên trầm xuống.

Nếu như người cứu được Hạ Sơ Tinh không phải là hắn, Hạ Băng Vân sao có thể nhìn hắn với ánh mắt khác được chứ?

Trong kế hoạch mà Phong Tiếu Thiên đặt ra là bản thân thâm nhập vào trận doanh của địch, mạo hiểm cứu ra Hạ Sơ Tinh.

Sau đó Hạ Sơ Tình cảm kích hắn ta đến chảy nước mắt, về sau nhập được cơ hội tiếp kiến Hạ Băng Vân, khiến cô ta phải nhìn hắn bằng con mắt khác. Cuối cùng dần dần bồi dưỡng tình cảm với Hạ Băng Vân, đoạt vào trong tay.

Đây vốn là một kế hoạch cực kỳ hoàn mỹ.

Nhưng bây giờ Hạ Sơ Tinh lại được người khác cứu ra rồi.

Hơn nữa người này vừa hay lại là người khiến hắn có chút không thoải mái.

Lúc này nhìn thấy Quân Tiêu Dao tay nắm tay ôm, Phong Tiếu Thiên càng không thoải mái hơn.

Nhan Như Mông thì không sao, tuy đẹp giống như thần nữ, nhưng suy cho cùng cũng là vợ người ta, Phong Tiếu Thiên cũng không cần nữa.

Nhưng Hạ Sơ Tinh ưu lệ thoát tục, xinh đẹp đáng yêu, cũng không kém tỷ tỷ Hạ Bằng Vân bao nhiêu.

Dưới tình huống hoàn mỹ nhất, Phong Tiếu Thiên thậm chí bản thân có thể thu cả hai tỷ muội vào trong tay.

Nói cho cùng nếu như là hắn tự mình đến cứu Hạ Sơ Tinh, Hạ Sơ Tin nhất định sẽ cảm kích hắn, trong lòng sinh ra hảo cảm.

Kết quả hiện tại kế hoạch tốt như thế lại bị nam tử đeo mặt nạ quỷ phía trước làm xáo trộn.

Nhìn thấy Hạ Sơ Tinh đang ngả vào lòng Quân Tiêu Dao kia, Phong Tiếu Thiên có một loại cảm giác đồ mình nhìn trúng bị người khác cướp đi.

Giống như là nhìn thấy một mảnh đất màu mỡ, vừa muốn gieo hạt.

Kết quả phát hiện mảnh đất đó sớm đã hạt giống của người khác.

“Bọn chúng là ai, dường như không giống những kẻ xấu kia của Tội Ác Khanh.”

Hạ Sơ Tinh đang dựa vào lòng Quân Tiêu Dao nói.

“Là người của Phong Tộc đến cùng Hạ Gia.” Quân Tiêu Dao lắc lắc đầu, không muốn can thiệp.

“Ờ.”

Hạ Sơ Tinh đáp một tiếng, lạnh nhạt nhìn qua Phong Tiếu Thiên, sau đó thu hồi ánh mắt lại.

Điều này khiến trán của Phong Tiếu Thiên nổi gân xanh.

Đây là hoàn toàn coi thường hắn ta sao?

Tốt xấu hắn ta cũng mạo hiểm tiến vào cứu cô ta.

“Sơ Tinh cô nương, ta là Phong Tiếu Thiên của Phong Tộc, trước đến cứu cô, nhanh rời đi với ta thôi.”

Trên mặt Phong Tiếu Thiên lộ ra nụ cười vui vẻ, ngữ khí nhẹ nhàng nói.

“Không cần, bổn tiểu thư bây giờ rất an toàn.” Ý của Hạ Sơ Tinh là hoàn toàn không cần chuyển chỗ.

Nàng được Quân Tiêu Dao ôm vào trong lòng, chỉ cảm giác tràn đầy sự an toàn.

Khóe mắt Phong Tiếu Thiên giật giật.

Kế hoạch của hắn ta toàn bộ phá sản rồi.

Mạnh đến như thế?

Sau khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao một quyền tiêu diệt Bạch Cốt Cự Long cấp bậc Thánh Nhân Vương.

Trừ khi Phong Tiếu Thiên não tàn, nếu không tuyệt đối không có khả năng va chạm với Quân Tiêu Dao.

“Nếu đã như thế, vậy ta cũng đi cùng các ngươi, mọi người đi cùng nhau mới an toàn.” Phong Tiếu Thiên cười trừ nói.

“Không cần đâu, ngươi chỉ làm chậm tốc độ của ta thôi”. Quân Tiêu Dao cự tuyệt.

Hắn không có hứng thú ở cũng mấy đứa con ghẻ.

“Vị huynh đài này, ta tốt xấu gì cũng là Đạo tử Phong Gia…” Phong Tiếu Thiên thu lại nụ cười.

“Đạo tử Phong Gia cái gì, tránh ra.” Quân Tiêu Dao lạnh lùng nói.

Đừng nói là Đạo tử Phong Gia, cho dù là tộc trưởng Phong Gia đứng trước mặt hắn cũng đừng hòng khoe mẽ.

“Ngươi…”

Vào lúc Phong Tiếu Thiên có chút không nhịn nổi.

Đột nhiên, một tiếng phẫn nộ như lôi đình từ phía xa truyền đến.

“Cuối cùng tìm thấy ngươi rồi, còn muốn chạy?”

Nghe được âm thanh hùng hậu như lôi đình này, đám người Phong Tiếu Thiên biến sắc.

Bọn hắn nhìn về phía xa, run sợ nhìn thấy.

Ở trên không trung phía xa, một vị đại hán toàn thân mặc trọng giáp đen, tay cầm Trảm Mã Đao nhuốm máu, khuôn mặt hung lệ đang đạp không mà đến.

Khí tức Đại Thánh Cảnh rung động hư không tứ phương.

“Không tốt, là Đệ Ngũ Tội Thủ của Tội Ác Khanh!” Phong Tiếu Thiên không nhịn được thất thanh nói.

Đệ Ngũ Tội Thủ của Tội Ác Khanh, mạnh nhất chính là Đệ nhất tội thủ, tu vi Chí Tôn.

Mà Đệ Ngũ Tội Thủ này tuy thực lực yếu nhất nhưng cũng có tu vi Đại Thánh Cảnh.

Nhưng nhìn qua trọng giáp màu đen trên người Đệ Ngũ Tội Thủ có chút vỡ nát, khí tức cũng có chút rối loạn.

Hiển nhiên, hắn vừa giết ra từ chiến trường chính, thương thế trên người không nhẹ.

Nhưng cho dù hắn bị thương thì cũng là Đại Thánh Cảnh, hoàn toàn không phải cùng một tầng thứ với Thánh Nhân Cảnh bọn hắn.

“Trước kia có người báo cáo, nói con dê béo này chạy rồi, xem ra các ngươi tốn công vô ích rồi.”

Đệ Ngũ Tội Thủ nhếch mép, có chút máu tươi chảy ra.

Bình Luận (0)
Comment