Chương 861: Nghệ Vũ báo thù lấy lợi tức
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nghệ tộc bị hủy diệt, hắn từ Huyền Thiên Tiên Vực lưu lạc đến Hoang Thiên Tiên vực.
Nếu không gặp được Quân Tiêu Dao thì có thể cả một đời này hắn cũng không có cơ hội báo thù.
Ngọc Thiền Quyên cũng đỏ mắt ra tay, sự kiềm chế trong lòng cần được phóng thích.
Mấy người Nhan Như Mộng, Hạ Băng Vân cũng ra tay hỗ trợ.
Một trận đại chiến lại lần nữa bộc phát, chỉ có điều lần này, Thái Dương Thần Sơn và Cổ Lan Thánh giáo lại rơi vào thế hạ phong.
Trước đó một chưởng tiện tay của Quân Tiêu Dao đã khiến bọn họn bị thương rồi.
Bên này, ánh mắt Quân Tiêu Dao lại nhàn nhạt lườm Nguyên Tàm Đạo Tử.
Nguyên Tàm Đạo Tử cảm giác toàn thân ớn lạnh giống như rơi vào hầm băng vậy.
Gã vô thức lui lại mấy bước, không dám đối mặt với Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao thu hồi ánh mắt, không để ý đến gã nữa.
Trận đại chiến này, kết cục đã được định rồi.
Chỉ cần Quân Tiêu Dao có ở đây, nhóm người Kim Ô Thái tử và Thánh tử Thánh giáo có muốn chạy trốn cũng khó khăn.
"Các ngươi thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt sao, Thái Dương Thần Sơn chúng ta chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu!"
Tam thái tử của Kim Ô gào thét trong tuyệt vọng.
Không ai nghĩ tới cục diện lại chuyển biến như vậy, sự có mặt của Quân Tiêu Dao lại có thể ép bọn họ không thể ngẩng đầu lên được.
Hiện tại càng có nguy cơ sinh tử.
"Bây giờ nói những này mà ngươi không cảm thấy buồn cười sao!" Ánh mắt Nghệ Vũ lạnh lẽo, ngọn lửa phục thù hừng hực.
Hắn phóng ra Tru Tinh Phá Diệt Cung và Cửu Tinh Liên Châu!
Phốc phốc!
Máu tươi phun lên trời, nhuộm đỏ tinh vũ.
Kim Ô Tam thái tử, viên lạc.
Bốn vị Thái tử còn lại, và hai vị Thánh tử Thánh giáo, cũng không thoát khỏi vận mệnh buộc phải chết.
Đám người đứng nhìn cảnh tượng này đều hãi hùng khiếp vía.
Phải biết, hai phe này, một phe đến từ Thái Dương Thần Sơn, một phe đến từ Cổ Lan Thánh giáo.
Đều là những thế lực không thể trêu chọc được.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại không chút cố kỵ, trong mắt không hề có tia gợn sóng nào, không khác nào giết con chó con mèo vậy.
Nói cách khác, trong mắt hắn, cho dù là thiên kiêu Thái Cổ Hoàng tộc hay là Thánh tử cổ lão đại giáo, chẳng qua cũng chỉ là sâu kiến có thể tiện tay giết chết mà thôi.
Đám người Nghệ Vũ xuất thủ vô cùng quả quyết, không chút nương tay.
Bởi vì hắn biết có Quân Tiêu Dao ở phía sau làm chỗ dựa cho hắn.
Có thể đi theo một chủ nhân như này, quả thật là may mắn của hắn.
Không bao lâu sau, năm vị Thái tử của Thái Dương Thần Sơn, và Kim Ô Thiên Vệ, hai vị Thánh tử của Cổ Lan Thánh giáo đều viên lạc.
Vốn dĩ bọn họ đã bị Quân Tiêu Dao một chưởng đánh cho trọng thương, tăng thêm thực lực của đám người Nghệ Vũ cũng không yếu, vì thế bọn họ hoàn toàn không có cơ hội.
Về phần chạy trốn?
Có Quân Tiêu Dao ở đây, cho dù là bản tôn Kim Ô Thập Thái tử ở đây cũng đừng nghĩ tới việc chạy trốn chứ đừng nói đến bọn họ.
Bên trong tinh không tràn ngập sương máu.
Bảy vị cấm kỵ thiên kiêu đều chết ở đây, đủ để khiến cho bát phương rung động.
Mà Quân Tiêu Dao vẫn lạnh nhạt đứng ở đó, gương mặt bình tĩnh như một dòng nước xanh.
Phong thái và khí độ như vậy, không biết đã khiến cho bao nhiêu thiếu nữ ở nơi đây lộ ra dị sắc.
Nghệ Vũ, toàn thân nhuốm máu.
Đây không phải là máu của hắn, mà là máu của Thái tử Kim Ô tộc.
Giờ phút này, Nghệ vũ có cảm giác suy nghĩ thông suốt hơn phân nửa chỉ trong nháy mắt, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, huyết mạch Nghệ thần trên người bắt đầu sôi trào thiêu đốt.
Ánh sáng vô biên phổ chiếu thập phương.
Cảnh giới khí tức của hắn trực tiếp đột phá đến cấp độ Tiểu Viên Mãn của Thánh nhân cảnh.
Điều này cực kì kinh người.
Phải biết rằng, cho dù là Quân Tiêu Dao cũng mới là Đại Viên Mãn của Thánh nhân cảnh mà thôi.
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao là cố ý áp chế tự thân đột phá, bởi vì hắn đã không đột phá thì thôi, nếu đột phá thì trong nháy mắt liền có thể vượt qua một nhóm cấm kỵ thiên kiêu.
Đối với Nghệ Vũ, hiện tại thu hoạch lớn nhất của hắn không phải là đột phá cảnh giới.
Sau lưng hắn, hiện lên một hư ảnh khủng bố, giống như Thần Chỉ, hoành hiện lên giữa tinh hà, giương cung xạ nhật.
"Chuyện gì xảy ra vậy, khí tức thật là khủng bố!"
"Đó là cái gì vậy, Thần Chỉ trong truyền thuyết thần thoại sao?"
Bốn phương tám hướng, rất nhiều người đều phải hít sâu một hơi.
Loại dị tượng này, cực kì kinh người.
Quân Tiêu Dao nhìn thấy cảnh này, thỏa mãn nhẹ gật đầu.
Không hổ là tùy tùng mà hắn chọn trúng.
Bởi vì Nghệ Vũ đã suy nghĩ thông suốt, huyết mạch tự thân Nghệ thần liền khôi phục trong nháy mắt.
Dị tượng Thần Chích Xạ Nhật kinh người đó chắc hẳn có liên quan với thần thoại Đế Nghệ Thần và huyết mạch Nghệ tộc.
Sau khi thức tỉnh, hai con ngươi Nghệ Vũ như đại nhật lăng không, khí huyết toàn thân bừng bừng như thần diễm, tinh khí xông tinh hà.
Giờ phút này, hắn không chỉ là thiên kiêu cấp cấm kỵ.
Mà còn được xem như một người rất mạnh trong những cấm kỵ thiên kiêu.
Có thể nói ở chung cực cổ lộ, Nghệ Vũ đã đứng ở một tầng cao rồi.
Ngoại trừ những cấm kỵ thiên kiêu không hiện chân thân mà ẩn mình ở những nơi sâu thẳm trong Cổ lộ ra, thì cũng không có nhiều người có thể đứng trên đầu hắn được.
Nghệ Vũ đi đến trước mặt Quân Tiêu Dao hai tay chắp thành quyền, rồi từ từ quỳ xuống.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người xung quanh đều im lặng, như không tin vào mắt mình.
Phải biết rằng, vị cấm kỵ thiên kiêu nào mà chẳng có lòng kiêu ngạo.
Đừng nói quỳ xuống mà ngay cả cúi đầu cũng là điều không thể.
Nhưng bây giờ, Nghệ Vũ lại quỳ gối trước Quân Tiêu Dao, trong lòng chỉ có cảm ân.
"Ngươi làm gì vậy, mau đứng lên đi." Quân Tiêu Dao cười nhạt cười.
"Không có công tử thì sẽ không có Nghệ Vũ ta hôm nay, chờ Nghệ vũ báo thù xong sẽ lệnh cho các tộc nhân Nghệ tộc còn lại đều đầu quân cho công tử, tán tụng chân danh công tử!"
Nghệ tộc tuy là một Cổ chi đế tộc đã lụi bại, bị Thái Dương Thần Sơn công phá.
Nhưng vẫn còn một số nhỏ tộc nhân sống sót.
Đó cũng là một lực lượng không thể coi thường được.
"Ngươi có tâm là được." Quân Tiêu Dao đỡ Nghệ Vũ dậy.
Lòng trung thành của Nghệ Vũ vững vàng như sắt đá vậy.