Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 879 - Chương 879 - Ải 70 Của Cổ Lộ

Chương 879 - Ải 70 của Cổ Lộ
Chương 879 - Ải 70 của Cổ Lộ

Chương 879: Ải 70 của Cổ Lộ

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Tuy Nhan Như Mộng cũng có chút lưu luyến loại cảm giác an toàn này, hơn nữa cũng không quá muốn rời khỏi bên cạnh Quân Tiêu Dao.

Nhưng nếu như vẫn đi đợi bên cạnh Quân Tiêu Dao, nàng ta hoàn toàn không đạt được lịch luyện, Chung Cực Cổ Lộ không có chút tác dụng nào.

Nhan Như Mộng đã thức tỉnh huyết mạch của Thiên Mộng Mê Điệp, nàng ta cần phải lịch luyện nhiều hơn mới được.

“Có thể, tùy ý ngươi.” Quân Tiêu Dao gật đầu.

Nhìn thấy bộ dạng thờ ơ này của Quân Tiêu Dao, không biết vì sao trong lòng của Nhan Như Mộng lại có chút giận.

Sao ngay cả một chút không nỡ hay níu kéo cũng không có chứ?

“Công tử, ta cũng phải đi lịch luyện một mình.”Nghệ Vũ nói.

Hiện tại tâm kết đã giải, thực lực của Nghệ Vũ cũng tăng mạnh, hắn càng có lòng tin hơn.

“Ta muốn trước tiên lưu lại tu luyện trong thuyền tạo hóa.” Ngọc Thuyền Quyên nói.

Nàng ta cũng ngại luôn đi bên cạnh Quân Tiêu Dao.

“Ta, ta, ta muốn theo công tử, hàng ngày giúp công tử trách mắng, không, là hàng ngày trách mắng công tử, không không… là hàng ngày bị công tử trách mắng!” Thái Âm Ngọc Thố hồn nhiên nói.

Nàng ta không có hứng thú gì với tranh cướp lịch luyện trong Chung Cực Cổ Lộ.

Chỉ cần hàng ngày bị Quân Tiêu Dao mắng, sau đó có cà rốt ăn thì đã đủ hạnh phúc rồi.

“Ta cũng phải bàn bạc sự việc của thuyền tạo hóa, không làm phiền công tử rồi.” Hạ Băng Vân hiểu chuyện nói.

Sau cùng chỉ có một mình Thái Âm Ngọc Thố giống như thú cưng đi bên cạnh Quân Tiêu Dao.

Còn những người khác đều có chuyện phải làm.

“Chư vị, hẹn gặp lại tại điểm cuối của Cổ Lộ.”

Quân Tiêu Dao cáo biệt, chắp tay thong thả rời khỏi thuyền tạo hóa.

Nhan Như Mộng, Ngọc Thuyền Quyên, Hạ Băng Vân, còn có Vũ Bích Huyên trong bốn vị đạo tử cấm kị đều nhìn chằm chằm sau lưng Quân Tiêu Dao cho đến khi triệt để không nhìn thấy nữa.

“Hứ, ngay cả một chút níu kéo cũng không có,…” Nhan Như Mộng dậm chân, không hài lòng, nhưng dưới mắt lại có chút không nỡ.

“Công tử còn có chuyên phải làm, chúng ta sao có thể liên lụy đến hắn.” Hạ Băng Vân nói.

Mấy người nữ tử trong lòng đều có chút không nỡ, Nghệ Vũ ở một bên nhìn thấy đều cảm thán.

Nơi lợi hại nhất của công tử không chỉ mỗi trên tu hành a.

……

Chung Cực Cổ Lộ, mênh mông vô hạn.

Đối với một vài thiên kiêu mà nói, đi trên con đường này tương đương với một chân đã tiến vào hoàng tuyền rồi.

Hễ không tỉnh táo thì có khả năng rơi xuống hoàng tuyền.

Nhưng đối với một số ít yêu nghiệt cấm kị mà nói.

Chung Cực Cổ Lộ này bất quá chỉ là cưỡi ngựa xem hoa ngắm cảnh mà thôi.

Thuận tiện giẵm một đám giun dế dưới chân.

Đối với Quân Tiêu Dao mà nói, ý nghĩa của Chung Cực Cổ Lộ chính là như vậy.

Tùy tiện đi một chút.

Tùy tiện đánh mặt người.

Tùy tiện giết người.

Cũng chỉ vậy mà thôi.

Quân Tiêu Dao lại lần nữa xuất phát từ Bạo Loạn Tinh Hải, lái thuyền hư không tiếp tục tiến về phía trước.

Ven đường cũng gặp qua một vài truyền thống trận, trực tiếp truyền thống tiến về phía trước, tiết kiệm thời giạn.

Chớp mắt lại qua nửa năm.

Trong nửa năm này, Quân Tiêu Dao cũng gặp các loại tình huống, có điều đều bị hắn một tay san phẳng.

Cuối cùng, Quân Tiêu Dao cũng đến ải thứ 70 của Chung Cực Cổ Lộ.

Ải này, ngoài có một cổ thành to lớn trôi nổi trong vũ trụ, còn có hai tinh cầu cổ lão.

Bá Tinh!

Hoang Tinh!

Quân Tiêu Dao đứng sừng sững trên sàn thuyền hư không, Thái Âm Ngọc Thố ngồi trên vai hắn.

Ánh mắt của Quan Tiêu Dao nhìn về hai quả tinh thần phía xa, lông mày cau lại.

Bởi vì hắn quan sát được.

Trường năng lượng của hai quả tinh thần này hoàn toàn không giống nhau, khác nhau một trời một vực.

Quả tinh thần ẩn hiện tử khí bao quanh kia, khí vận nồng đậm, linh khí dồi dào, các loại quy tắc thiên nhiên, trật tự thần liên đan xen, hiện ra vô cùng thịnh vượng.

Mà một quả tinh thể khác, lại giống như hoang mạc, hoàn toàn không có linh khí, vô cùng cằn cỗi, giống như sa mạc.

Hai quả tinh cầu cổ lão giống như nhà giàu có so sánh với ăn mày ngoài đường vậy, hoàn toàn không so sánh nổi.

Nếu Quân Tiêu Dao đoán không sai, quả tinh cầu hưng thịnh tử khí bao quanh kia chính là Bá Tinh.

Mà quả giống như hoang mạc kia, sắp tiếp cận tinh cầu tử tinh chính là Hoang Tinh.

Điều này khiến ánh mắt của Quân Tiêu Dao đông cứng, đồng thời trong lòng cũng có nghi hoặc.

Rốt cuộc xảy ra chuyện gì mới dẫn đến phát sịnh loại biến cố này?

Chính vào lúc Quân Tiêu Dao đang nghĩ ngợi trong lòng, trong đầu của hắn vang lên tiếng máy móc của hệ thống.

“Ting, chúc mừng ký chủ, địa điểm điểm danh mới đã làm mới!”

“Hãy điểm danh tại Hoang Cổ Thành Điện!”

“Mới đánh dấu à?” Quân Tiêu Dao không hề bất ngờ.

Hắn cũng rất tò mò không biết mình có thể đánh dấu thứ gì tốt ở Thái Cổ Thánh Điện.

“Đến tòa thành cổ kia tìm hiểu tình huống trước xem sao.”

Sau khi đưa ra quyết định, Quân Tiêu Dao đi tới cổ thành khổng lồ đang lơ lửng trong vũ trụ kia.

Cổ thành vô cùng to lớn, tọa lạc ở giữa vũ trụ tinh không, tản ra một luồng khí tức Mãng Hoang cổ xưa.

Đây là một thành trì cổ đại ở Cổ Lộ Thất Thập Quan, trông giống một người Man Hoang khổng lồ nằm vắt ngang giữa tinh hà.

Quân Tiêu Dao vừa tới phía dưới cổ thành này, còn chưa bước vào thành đã hấp dẫn tầm mắt của rất nhiều người.

“Người kia là ai nhỉ? Toàn thân có tiên huy bao phủ, mang theo cảm giác siêu phàm…” Có thiên kiêu sợ hãi cảm thán.

“Trời ạ, sao lại trông giống thần tử Quân gia trong truyền thuyết đến thế?”

“Cái gì, thần tử Quân gia tới à?”

“Hắn là Hoang Cổ Thánh Thể, chẳng lẽ tới đây là vì…”

Theo sau sự xuất hiện của Quân Tiêu Dao, trong cổ thành trở nên ồn ào náo nhiệt, rất nhiều tiếng bàn tán vang lên. Vô số ánh mắt đều đổ dồn về phía Quân Tiêu Dao đang bước vào cửa thành, trong mắt có vẻ kinh ngạc, tò mò, kiêng kị,…

Một số người liên tưởng đến Phách Tinh và Hoang Tinh ở nơi đây, đoán rằng mục đích mà thần tử Quân gia tới đây không hề đơn giản.

Bên trong cổ thành, trên con đường rộng lớn, số lượng tu sĩ ở đây không nhiều cũng không ít.

Trên thực tế, có thể đi đến Cổ Lộ Thất Thập Quan đã là chuyện chẳng hề dễ dàng, những tu sĩ đi đến được đây ngoài thổ dân Cổ Lộ thì cũng là người tài giỏi xuất chúng. Nhưng dù là người cao ngạo như họ thì khi nhìn thấy thân ảnh siêu phàm của Quân Tiêu Dao, ai nấy đều sinh ra cảm giác tự ti mặc cảm. Quân Tiêu Dao và bọn họ cứ như không phải người cùng một thế giới.

Bình Luận (0)
Comment