Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 884 - Chương 884 - Thôn Đại Hoang Thần Bí

Chương 884 - Thôn Đại Hoang thần bí
Chương 884 - Thôn Đại Hoang thần bí

Chương 884: Thôn Đại Hoang thần bí

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong ánh mắt Ninh Trần cũng lộ vẻ kích động.

Từ nhỏ cậu đã mong ước mình có thể ngự không phi hành, ngao du tứ hải bát phương giống như những người tu hành kia. Nhưng nghe ông nội nói chi của bọn họ bị thiên địa hạn chế, khó mà tu hành được. Có điều trong lòng cậu nhóc vẫn ôm ấp giấc mộng trở thành cường giả.

“Tiểu ca ca, huynh có quan hệ gì với thôn Đại Hoang của bọn muội à?” Tiểu Huyên Huyên chớp chớp đôi mắt to, nhìn sang Quân Tiêu Dao.

“Sao lại hỏi như vậy?” Quân Tiêu Dao nói.

“Muội luôn cảm nhận được sự thân thiết đến từ trên người tiểu ca ca, giống như đại thúc thúc vậy.” Tiểu Huyên Huyên nói.

Quân Tiêu Dao nghe vậy thì mắt sáng lên. Cảm giác thân thiết kia chắc là đến từ Hoang Cổ Thánh Thể của hắn. Nếu thế thì đại thúc thúc mà cô bé nhắc đến chắc cũng là Hoang Cổ Thánh Thể nhỉ?

Tuy Quân Tiêu Dao hơi thắc mắc nhưng chỉ cần chờ đến khi tới thôn Đại Hoang, tất cả đều sẽ có lời giải đáp.

Sau đó, bọn họ tiếp tục đi tới.

Thỏ Ngọc Thái Âm cũng nhập bọn với đôi huynh muội này.

“Nào, để ta cho hai người ăn củ cải muối quý giá mà ta đã cất kỹ nhiều năm.” Thỏ Ngọc Thái Âm lấy hai củ cải muối ra, nói với vẻ phóng khoáng.

“Tiểu tỷ tỷ là Thỏ Ngọc trên cung trăng thật à?” Tiểu Huyên Huyên chớp mắt, tò mò hỏi.

“Đó là tổ tiên của ta, từng trồng củ cải trên Nguyệt Tinh.” Thỏ Ngọc Thái Âm vỗ ngực một cái, nói y như thật.

Với tốc độ của Quân Tiêu Dao, chỉ trong nửa ngày, bọn họ đã đi đến thôn Đại Hoang.

Quân Tiêu Dao phóng tầm mắt quan sát, nhìn thấy một thôn xóm cổ xưa cũ nát ở phía xa. Nông trại thưa thớt, bờ ruộng nằm lung tung, trông vô cùng hoang vu cũ nát. Một vài đứa trẻ chơi đùa ở cửa thôn, người già thì ngồi trong sân.

Cảnh tượng này quá đỗi bình thường, giống như một góc không đáng chú ý trong hồng trần. Thế nhưng Quân Tiêu Dao dùng thần niệm cảm nhận thì phát hiện ra mỗi một người trong thôn này đều mang theo huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể, có người nhiều người ít. Mặc dù không nhiều nhưng cũng có thể chứng minh tổ tiên của bọn họ có liên quan đến Hoang Cổ Thánh Thể.

So ra thì trong cơ thể đôi huynh muội Ninh Trần và Ninh Huyên này lại có huyết mạch Hoang Cổ Thánh Thể nồng đậm hơn những người kia nhiều, phần lớn trong đó là sau này mới hòa vào.

“Hắn là ai thế?”

Sự xuất hiện của Quân Tiêu Dao đã làm kinh động đến người trong thôn. Một ông lão mặc áo choàng màu xám, đầu tóc trắng xóa bước ra từ trong thôn.

“Ông nội!”

Ninh Trần và Ninh Huyên vẫy vẫy tay, trên gương mặt ngập tràn vẻ kích động.

Ánh mắt của ông lão kia dừng lại trên người Quân Tiêu Dao, lộ ra vẻ đề phòng và kiêng kỵ.

“Là người tu hành…”

Một số người trong thôn cũng tụ lại, đồng loạt đổ dồn ánh mắt về phía Quân Tiêu Dao. Một số cô nương mười bảy, mười tám tuổi nhìn thấy Quân Tiêu Dao thì đỏ mặt.

“Ngươi là…” Ông lão nghi ngờ hỏi.

“Ông nội, là đại ca ca này đã cứu bọn con.” Trong giọng nói của Tiểu Huyên Huyên chứa đầy sự hưng phấn và sùng bái.

Ninh Trần thì kể sơ qua những chuyện đã xảy ra cho ông lão nghe.

Sau khi nghe xong, ông thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất ông có thể xác định Quân Tiêu Dao không phải người do Thương gia phái tới.

“Đa tạ công tử trượng nghĩa cứu giúp, chẳng qua thôn Đại Hoang bọn ta không có gì để báo đáp công tử cả.” Ông lão chắp tay, nói.

“Không sao đâu.” Quân Tiêu Dao khoát khoát tay áo.

Hắn tới đây chỉ vì muốn gỡ bớt một số nghi ngờ trong lòng mà thôi.

Ông lão nghe thế bèn nói: “Công tử, Thương gia không dễ dây vào, nhân lúc bọn họ còn chưa phát hiện ra, công tử nên đi trước đi.”

Quân Tiêu Dao nói với vẻ thản nhiên: “Nếu ta rời đi, Thương gia sẽ bắt các ngươi ra trút giận nhỉ?”

Ông lão không lên tiếng, nhưng nhìn dáng vẻ của ông thì chắc là thôn Đại Hoang thường xuyên bị Thương gia ức hiếp.

“Ông lão à, ta tới đây là để tìm kiếm câu trả lời.” Quân Tiêu Dao mỉm cười, nói.

“Ý của công tử là…” Ông lão thắc mắc.

Thân thể Quân Tiêu Dao hơi chấn động một chút. Một khắc sau, một luồng khí huyết màu vàng kim mênh mông xông thẳng lên bầu trời. Khí huyết như biến thành một con trường long màu vàng kim rạch ngang chân trời.

Vào giây phút đó, dường như toàn bộ Hoang Tinh cũng chấn động một cái.

Ở sâu trong Hoang Tinh, trong vùng đất cấm kỵ vang lên tiếng nổ tung. Một giọng nói khàn khàn vang lên với vẻ giật mình và bất ngờ: “Khí tức kia là… Thiên Mệnh Giả, tới rồi à?”

Không chỉ có Hoang Tinh, tại căn cứ của Thương gia ở Phách Tinh, rất nhiều người Thương gia cũng cảm thấy tim đập nhanh. Vô số ánh mắt cường đại nhìn về phía Hoang Tinh, trong mắt là sự bất ngờ và ngạc nhiên.

“Khí tức kia, chẳng lẽ Hoang Cổ Thánh Điện xảy ra biến cố ư?”

“Không thể nào, kẻ ở Hoang Cổ Thánh Điện kia chỉ đang chờ chết mà thôi.”

“Chẳng lẽ là hắn tới…”

Khắp Thương gia đều đang rối loạn.

Tại trụ sở Thương gia, trên đỉnh một tòa nhà cao vạn trượng, một người đàn ông tóc tím cường tráng đứng phắt dậy, trong mắt bắn ra dòng điện lạnh lẽo.

“Cuối cùng cũng đến rồi à, không cần chủ nhân ra tay, Thương Uyên ta cũng có thể áp chế Hoang Cổ Thánh Thể!”

Chàng trai tóc tím tên Thương Uyên này hét to một tiếng, giống như sấm rền rung động núi sông vạn dặm. Ở phía sau hắn ta xuất hiện các ảo ảnh thần hình của Chân Long, Tiên Hoàng, Côn Bằng, Đại Chung,… khí huyết tràn ngập cửu trọng thiên!

Hắn ta là thiên kiêu có thiên phú mạnh nhất của Thương gia, đồng thời cũng là một trong số các tùy tùng của vị Phách Vương kia.

Toàn bộ Phách Tinh và Hoang Tinh đều chấn động vì một mình Quân Tiêu Dao!

Ở phía thôn Đại Hoang, ông lão cảm nhận được khí thế của Quân Tiêu Dao thì chấn động, trên mặt lộ vẻ kích động trước nay chưa từng có. Cơ thể ông run lẩy bẩy, kích động đến mức nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.

“Khí tức… Khí tức này là Hoang Cổ Thánh Thể, chủ nhân tộc ta cung phụng!”

Ông lão kích động đến mức nói năng lộn xộn, không nói rõ thành lời. Chỉ có đôi mắt già cỗi đục ngầu là mang theo vẻ sùng kính tột độ, giống như gặp được thần chỉ trong tín ngưỡng.

Ông định quỳ gối trước mặt Quân Tiêu Dao, những thôn dân thôn Đại Hoang còn lại cũng quỳ xuống theo.

Bình Luận (0)
Comment