Chương 888: Bi thương của Thánh Thể đời cuối cùng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tuy nam tử trung niên trước mắt là Hoang Cổ Thánh Thể Thánh Chủ Cảnh. Nhưng Quân Tiêu Dao có thể cảm giác được, khí huyết trong thân thể ông ta đã suy bại, sinh mệnh lực khô cạn, rất suy nhược, như đã đi đến cuối sinh mệnh.
Những xiềng xích và cổ bia đó đều đang làm hao mòn khí huyết trong cơ thể nam tử.
“Ta và vị tiểu huynh đệ này có chuyện muốn nói.” Nam tử trung niên mở miệng nói với giọng khàn khàn.
Ninh Đức Phát ngầm hiểu, kéo tay tiểu Huyên Huyên và Ninh Trần rồi nói: “Đi, chúng ta đi nướng con gà này.”
“A, nướng gà đi!” Tiểu Huyên Huyên cười khanh khách.
Ninh Trần cũng chùi chùi nước miếng trên khóe miệng.
Nhìn bóng dáng hai huynh muội này rời đi, đôi mắt vẩn đục của nam tử trung niên hiện ra chút từ ái.
Lúc này Quân Tiêu Dao mới mở miệng nói: “Xem ra tiền bối rất chiếu cố đôi huynh muội này, thậm chí không tiếc ban tinh huyết Thánh Thể đã không còn nhiều lắm của mình cho bọn họ.”
Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, nam tử không chút bất ngờ mà thản nhiên mở miệng nói:
“Ta nghĩ rằng cho dù là đến ngày ta ngã xuống, cũng lưu lại một chút mồi lửa cho nhất mạch Thánh Thể.”
“Đôi hài tử này trời sinh đã có cốt cách kỳ lạ, thánh huyết trong cơ thể nhiều hơn các hậu duệ nhất mạch thủ điện nhân khác, bọn họ là mồi lửa, ngày sau đủ để cháy lan ra đồng cỏ.”
Nam tử nói thật bình đạm, cũng không vì tình cảnh của bản thân mà có oán niệm gì.
“Vài giọt tinh huyết Thánh Thể nàng ta cũng của tiền bối đúng không.” Quân Tiêu Dao lấy tinh huyết Hoang Cổ Thánh Thể trong buổi đấu giá ra.
Vẻ mặt nam tử vẫn rất bình tĩnh, chỉ khẽ gật đầu.
“Vì sao không phản kháng?” Quân Tiêu Dao đưa ra nghi vấn.
Theo hắn thấy, vị Thánh Thể này tuyệt đối không phải hạng người tham sống sợ chết, muốn sống tạm bợ qua ngày. Nhưng ông ta lại cam tâm chịu đựng loại khuất nhục bị trói buộc này.
“Ta là điện chủ cuối cùng của Hoang Cổ Thánh Điện, cũng Thánh Thể đời cuối cùng, thiên tư của ta hữu hạn, chỉ đánh vỡ được năm gông xiềng, nhiều nhất cũng chỉ có thể tu luyện đến Thánh Chủ Cảnh, đã không thể tiến thêm được nữa.”
“Ta đã thẹn với tổ tiên, không muốn liên lụy nhất mạch thủ điện nhân thề sống chết đi theo nhất mạch Thánh Thể.”
“Ban đầu ta muốn chết trận, nhưng vào thời khắc đó, ta thấy được đôi huynh muội kia, giống như nhìn thấy mồi lửa hy vọng.”
“Ta muốn sống sót, cho dù nhận hết khuất nhục, cũng phải bảo hộ thôn kia, tiếp tục kéo dài mồi lửa...”
Nam tử ngẩng đầu nhìn lên, trong mắt vẫn rất sáng ngời, thân ở hắc ám, tâm hướng quang minh.
Ông ta có thể chết.
Nhưng trước khi chết, ông ta muốn tận mắt nhìn thấy đôi huynh muội kia trưởng thành, kéo dài vinh quang của Thánh Thể.
Giờ phút này, dù là Quân Tiêu Dao tâm tính lạnh nhạt, tâm thần cũng nhịn không được mà hơi dao động.
Hắn đã rõ vì sao tiểu Huyên Huyên lại nói, đại thúc thúc là đại anh hùng bảo hộ bọn họ.
“Không biết tôn tính đại danh của tiền bối là gì?” Trong giọng nói của Quân Tiêu Dao cũng mang theo tia kính ý nhàn nhạt.
“Tên của ta là Võ Hộ.” Nam tử tên là Võ Hộ khàn khàn nói.
Người cũng như tên, Hộ có nghĩa là bảo hộ.
Cũng ngờ có ông ta bảo hộ nên nhất mạch Thánh Thể còn có lại một chút mồi lửa.
“Võ Hộ tiền bối, nếu ta đã tới thì sẽ không cho phép những bi kịch này xảy ra.”
“Hoang Cổ Thánh Điện và cả nhất mạch thủ điện nhân sẽ không xuống dốc như vậy!” Giọng điệu của Quân Tiêu Dao thật kiên định.
“Còn không biết tên họ của tiểu huynh đệ?” Võ Hộ khẽ cười, thoát ra khỏi cảm xúc thê lương kia.
“Tại hạ là Quân Tiêu Dao.” Quân Tiêu Dao nói.
“Quân Tiêu Dao... Họ Quân... Chẳng lẽ...”
Như nghĩ tới cái gì, đôi mắt vẩn đục của Võ Hộ nhịn không được mà hiện lên một tia kinh ngạc.
“Chẳng lẽ là họ Quân kia...” Võ Hộ kinh ngạc nói.
“Không sai, tại hạ đến từ Hoang Cổ Quân gia.” Quân Tiêu Dao nói.
Thân thể Võ Hộ bỗng nhiên chấn động, trong mắt bắn ra kim quang xưa nay chưa từng có.
Dòng máu đã nguội lạnh của ông ta như bắt đầu sôi trào, nhìn Quân Tiêu Dao giống như đang nhìn một trân bảo hiếm có trên đời.
Tất nhiên Võ Hộ hiểu đến Hoang Cổ Quân gia. Đó là gia tộc khủng bố đã truyền thừa trên tiên vực vô số kỷ nguyên.
Cho dù là Hoang Cổ Thánh Điện vào thời kỳ cường thịnh nhất, cũng không dám khinh thường Quân gia chút nào.
Hoang Cổ Thánh Điện căn bản không xem những thế lực bất hủ tầm thường ra gì. Nhưng đối mặt với Quân gia, mạnh như Hoang Cổ Thánh Điện cũng phải đối xử hữu lễ, không thể tùy tiện.
Võ Hộ thật sự không ngờ thế hệ Hoang Cổ Thánh Thể này lại có xuất thân từ Quân gia. Có được bối cảnh cường đại như thế, nói không chừng Hoang Cổ Thánh Điện và nhất mạch thủ điện nhân thật sự có khả năng quật khởi lần nữa!
Nhưng còn không đợi Võ Hộ lộ ra vui sướng thì Quân Tiêu Dao đã phóng ra khí tức của bản thân.
Khí tức kia khiến sắc mặt Võ Hộ lập tức đọng lại, đồng tử co rút, cảm ứng được sự thật nào đó làm ông ta không thể tin nổi!
“Này... Sao có thể, trong khí tức huyết mạch của ngươi không có cảm giác bị áp chế nào, chẳng lẽ...” Dù người có tâm tính như Võ Hộ cũng nhịn không được mà run giọng.
Quân Tiêu Dao thản nhiên nói: “Tại hạ là Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh đánh vỡ mười gông xiềng.”
Oanh!
Lời này giống như sấm sét xẹt qua trong đầu Võ Hộ, làm toàn thân ông ta nhịn không được mà run rẩy.
Sau đó, ông ta bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười to, nước mắt làm ướt đẫm vạt áo, cảm xúc kích động đến khó có thể đè nén nổi.
Ông ta đã nhìn thấy hy vọng quật khởi của nhất mạch Thánh Thể từ trên người Quân Tiêu Dao!
“Tốt, tốt, tốt, đã bao nhiêu năm rồi, rốt cuộc nhất mạch Thánh Thể cũng xuất hiện một tồn tại làm trái trời xanh, đánh vỡ giam cầm của thiên địa!”
Võ Hộ nói ra ba chữ tốt, đủ thấy được sự kích động trong lòng ông ta.
Cũng khó trách, thân là Thánh Thể đời cuối cùng, một mình lẻ loi, cô độc thê lương.
Vì bảo hộ mồi lửa cuối cùng của nhất mạch Thánh Thể, ông ta cam tâm chịu đựng trói buộc và khuất nhục.
Nhưng cho dù là trái tim cứng cỏi nhất, trải qua vô số hao mòn của thời gian thì cũng sẽ mỏi mệt.
Càng đừng nói tinh huyết Thánh Thể của Võ Hộ đã bị hao tổn quá nhiều. Hơn nữa có tấm bia đá và xiềng xích làm sinh mệnh của ông ta không còn nhiều nữa.
Nhưng có thể nhìn thấy Quân Tiêu Dao vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Võ Hộ cảm thấy mình vô cùng may mắn.