Chương 917: Địa phủ thần bí
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nhìn theo bóng dáng Quân Tiêu Dao, vẻ mặt Cơ Thanh Y khôi phục bình tĩnh, trong mắt hiện ra một tia sâu xa.
“Quân công tử, ngươi thật sự không sao, hay là giả vờ như không có việc gì?”
Vấn đề này không chỉ nàng mà đám người Như Anh, Thánh Huyền Nhất, Thất Sát Đạo cũng muốn biết.
“Các ngươi nói xem, rốt cuộc Thần Tử Quân gia có bị gì không, sao nhìn giống như không có vấn đề quá lớn?”
“Cũng chưa chắc, ngươi không nghe Hạng Phi kia trước khi chết sao, đó là Trớ Chú chi Huyết được lấy ra từ cơ thể chí tôn Thánh Thể cổ đại bị nguyền rủa, sao có thể không có việc gì kia chứ?”
“Vậy kỳ quái, hay là Thần Tử Quân gia đang giả vờ không sao, thật ra đã có vấn đề rất lớn?”
“Có lẽ là vậy, nhưng không ai nói rõ được năng lực của Thần Tử.”
Toàn trường vang lên rất nhiều tiếng nghị luận ồn ào.
Một số người cho rằng, lấy biểu hiện thực lực trước kia của Quân Tiêu Dao, có lẽ hắn sẽ bình yên vượt qua kiếp nạn này.
Mà đa số mọi người lại cho rằng, Hạng Phi dùng mạng mình để tính kế Quân Tiêu Dao, sao có thể không có chuyện gì được. E là Quân Tiêu Dao đang cố áp chế nguyền rủa, tuyệt đối sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Có thể nói, khi tin tức này truyền ra, tuyệt đối còn rúng động hơn cả cuộc chiến giữa Thánh Thể và Bá Thể.
Nghịch Quân Thất Hoàng, các độc thủ, thù địch trong bóng tối đều sẽ bày ra tâm tư.
Quân Tiêu Dao không để ý đến những ồn ào náo động đó, hắn đi vào trời sao, thấy được Thác Bạt Chiến vẫn ở trên đó.
Thác Bạt Chiến muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chưa nói cái gì.
Quân Tiêu Dao hơi chắp tay và nói: “Lần này đa tạ tiền bối, Quân mỗ sẽ nhớ kỹ.”
“Đâu nào đâu nào, Thần Tử không có trở ngại gì là tốt rồi.” Thác Bạt Chiến đáp lễ.
Lấy tu vi cấp chí tôn của ông ta mà cũng không nhìn ra được rốt cục tình trạng của Quân Tiêu Dao là như thế nào.
Quân Tiêu Dao và Thái Âm Ngọc Thố, Võ Hộ, ba trăm thủ điện nhân về tới Hoang Cổ Thánh Điện trên Hoang Tinh.
Có một ít thiên kiêu cứ đi theo đến xem, nhưng cũng chỉ dám tra xét bên ngoài Hoang Cổ Thánh Điện.
Quân Tiêu Dao vừa bước vào thánh điện thì thân thể đã chấn động, các loại hắc khí, sương mù quỷ dị hiện lên, ma âm rót vào tai, giống như truyền đến từ Cửu U.
Trên thánh khu của hắn cũng có các loại phù văn màu đen quỷ dị hiện hóa, giống như một bức tượng thần nhiễm phải nguyền rủa và điềm xấu.
“Công tử!” Thái Âm Ngọc Thố sốt ruột đến nước mắt muốn ứa ra.
Còn Ninh Trần và tiểu Huyên Huyên thì siết chặt nắm tay nhỏ bé, vô cùng nóng lòng.
“Không sao, tạm thời vấn đề không lớn.” Thân thể Quân Tiêu Dao chấn động, vài luồng tiên khí hiện lên, trấn áp sự quỷ dị kia xuống.
Bên cạnh, Võ Hộ nhíu chặt mày, sau đó như nghĩ tới cái gì mà nói: “Quân Tiêu Dao, ngươi có mấy phần hiểu biết đối với Thánh Thể Trớ Chú?”
Quân Tiêu Dao lắc đầu và nói: “Cũng không quá rành, điển tịch lưu lại ở Thánh Điện cũng không có quá nhiều ghi chép.”
Cũng không phải tất cả Thánh Thể đều sẽ có Thánh Thể Trớ Chú, đây là một sự kiện xác suất. Hoặc có thể nói, không phải tất cả Thánh Thể đều xứng có được nguyền rủa.
Thánh Thể không thể đánh vỡ gông xiềng, chỉ là bình thường, căn bản không tu luyện được đến hậu kỳ, cũng không cần bàn đến nguyền rủa gì cả.
“Ngươi đã từng nghe qua địa phủ chưa?” Võ Hộ nói như ám chỉ gì đó.
“Địa phủ?” Quân Tiêu Dao nhíu mày.
Hắn thật sự từng nghe qua, nhưng cũng chỉ ngẫu nhiên nhìn thấy trong Tàng Thư Các của Quân gia mà thôi.
“Địa phủ được gọi là Tiên Đình trong bóng tối.”
“Ngày xưa, Tiên Đình vô thượng làm chúa tể Cửu Thiên Tiên Vực, mà địa phủ thì chấp chưởng sinh tử luân hồi của vạn vật.”
“Thậm chí Vạn Cổ Táng Thổ của hiện giờ cũng có một ít liên hệ với địa phủ ngày trước.” Võ Hộ nói.
“Còn có chuyện này?” Quân Tiêu Dao có chút bất ngờ.
Địa phủ quá thần bí, cũng quá quỷ dị.
Tin tức truyền ra ngoài ít càng thêm ít, trong cổ sử cũng hiếm thấy được nhắc tới tên.
“Ý của tiền bối là, địa phủ có liên quan đến lời nguyện của nhất mạch Thánh Thể chúng ta?” Tâm tư của Quân Tiêu Dao rất sâu, lập tức nghĩ tới điểm này.
“Không sai, chuyện này liên quan đến một ít đại bí mật viễn cổ, ta từng ngẫu nhiên nghe qua, phía trước cổ lộ chung cực có một cấm địa hung hiểm tên là Hắc Uyên, hình như nơi đó có một tia dấu vết mà địa phủ xa xưa để lại.”
“Nhưng quanh năm ta bị trấn trong Hoang Cổ Thánh Điện, vẫn không thể đi đến.” Võ Hộ nói.
“Hắc Uyên, nơi đó sẽ có một ít dấu vết liên quan đến Thánh Thể Trớ Chú sao?” Quân Tiêu Dao nỉ non.
Trong đầu hắn chợt có âm thanh máy móc vang lên: “Đinh, chúc mừng ký chủ, địa điểm đánh dấu đã được đổi mới, xin hãy đánh dấu ở Hắc Uyên!”
Nghe được tiếng nói máy móc trong đầu, đôi mắt Quân Tiêu Dao sáng ngời.
Hắn nhất định sẽ đi đến Hắc Uyên tra xét một phen, thuận tiện đánh dấu một phát, chẳng phải rất tuyệt hay sao?
Còn Thánh Thể Trớ Chú, nói thật, Quân Tiêu Dao căn bản không để nó trong mắt.
Không nói bản nhân hắn đủ để ứng phó tình huống này, dù lui lại một vạn bước, hắn bó tay không biết làm gì thì thử hỏi Quân gia có làm như không thấy, mặc kệ Quân Tiêu Dao bị nguyền rủa sao?
Lấy nội tình truyền thừa vô số năm của Quân gia thì có chuyện hoàn toàn bất lực đối phó với một lời nguyền sao?
Nói trắng ra là nhất mạch Bá Thể cũng đang đánh cược.
Nếu Trớ Chú chi Huyết này có thể hoàn toàn ảnh hưởng đến Thánh Thể của Quân Tiêu Dao thì tất nhiên không thể tốt hơn.
Nếu cuối cùng bị Quân gia nghĩ cách giải trừ, vậy cũng có thể kéo dài bước chân tu luyện của Quân Tiêu Dao, làm hắn lạc hậu so với người ta.
Mà Bá Vương chân chính sẽ có càng nhiều thời gian để phát dục. Đến lúc đó vẫn có thể đối phó Quân Tiêu Dao.
Không thể không nói, nhất mạch Bá Thể nghĩ thật sự quá hoàn hảo. Mặc kệ Trớ Chú chi Huyết có thể tạo ra bao nhiêu tác dụng, tóm lại cũng có thể liên lụy Quân Tiêu Dao.
“Nhất mạch Bá Thể tính kế thật giỏi.” Quân Tiêu Dao cười lạnh và nói.
Trên mặt Võ Hộ cũng lộ ra biểu cảm khịt mũi coi thường: “Đây là kỹ xảo nhất mạch Bá Thể quen dùng, tổ tiên Thánh Thể chúng ta còn không phải bị bọn họ dùng thủ đoạn dơ bẩn như vậy để bôi nhọ sao.”
“Thủ đoạn nhiều đến mấy thì có tác dụng gì với ta?” Quân Tiêu Dao cũng không để ý.
Đây không phải cuồng vọng tự đại, mà là đạo tâm vô địch sinh ra đã có sẵn.