Chương 957: Thiên kiêu ẩn mạch bị nhốt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong phút chốc, rất nhiều trận văn phong tỏa một mảnh núi non kia. Đồng thời trong hư không cũng hiện lên các loại sát quang vô cùng lộng lẫy, uy năng mạnh mẽ tuyệt đối.
Đám người Quân Huyễn Minh và Quân Lam Tịch vội vàng hợp lại, tạo thành một vòng tròn, chống cự áp bách của trận pháp.
Thánh Thiên Nhất và Huyền Diệp đều không động thủ, cũng hoàn toàn không để ý đám người Quân Huyễn Minh. Kẻ mà bọn họ quan tâm chỉ là Quân Tiêu Dao.
Có thể nói, hiện giờ ở cổ lộ chung cực, phương pháp thành danh nhanh nhất chính là đạp Quân Tiêu Dao ở dưới chân. Càng đừng nói thế lực sau lưng bọn họ đều có mâu thuẫn với Quân Tiêu Dao, khó có thể điều hòa.
“Quân Huyễn Minh, giờ thì tốt rồi.” Quân Lam Tịch cắn chặt răng mà nói.
Không nghĩ tới dự cảm xấu đã biến thành hiện thực. Nhưng điểm đáng được ăn mừng duy nhất chính là, đám người Kim Ô Thập Thái Tử cũng không lập tức ra tay diệt sát bọn họ.
Hiển nhiên chúng đang xem bọn họ là mồi câu.
“Sao có thể trách ta chứ, đều là Quân Tiêu Dao kia, nếu không phải hắn gây thù chuốc oán nhiều như vậy thì sao ẩn mạch chúng ta lại bị liên lụy?”
Quân Huyễn Minh không nghĩ lại hành vi của mình, ngược lại đẩy tất cả mọi chuyện lên trên người Quân Tiêu Dao. Nếu Quân Tiêu Dao không gây thù chuốc oán nhiều như vậy thì ẩn mạch bọn họ sẽ không bị liên lụy.
“Quân Huyễn Minh, ngươi...” Cả Quân Lam Tịch cũng câm nín, không ngờ Quân Huyễn Minh lại có suy nghĩ này.
Quân Tiêu Dao chinh chiến tứ phương, đẩy ngang cổ lộ, dương danh cho Quân gia. Khi mọi người nhắc tới Quân Tiêu Dao, nhắc tới Quân gia, không chỗ nào không phải tràn ngập kính sợ và tán thưởng.
Kết quả Quân Huyễn Minh lại nói Quân Tiêu Dao như một tên thích gây chuyện.
“Thế nào, ta nói sai rồi sao, ẩn mạch chúng ta ẩn cư độ thế, luôn dĩ hòa vi quý, mà không phải gây chuyện khắp nơi, chinh chiến chém giết.” Quân Huyễn Minh nói.
Quân Lam Tịch thở dài một hơi. Chung quy Quân Huyễn Minh chỉ là đóa hoa nhà ấm. Hiện tại nàng cũng cảm thấy ẩn mạch đã xảy ra một ít vấn đề, có sai lầm về mặt tư tưởng.
Vạn loại mù sương cạnh tự do.
Cạnh tranh là pháp tắc tự nhiên, vĩnh viễn không trốn thoát được.
Nhưng trước mắt không phải lúc để thảo luận chuyện này. Bọn họ như cá trong chậu, khó có thể phản kháng.
“Tiêu Dao tộc huynh thật sự sẽ đến sao?” Quân Lam Tịch không khỏi thầm nghĩ.
Nàng nghe về Quân Tiêu Dao nhiều đến mức chai cả lỗ tai, nhưng lại chưa thật sự gặp qua lần nào.
Tin tức thiên kiêu ẩn mạch Quân gia bị nhốt không chút trì hoãn đã truyền ra ngoài. Một ít thiên kiêu không biết chuyện có chút nghi hoặc, không rõ ẩn mạch Quân gia là có ý gì.
Mà một vài người biết chuyện lại lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Ở đại tranh chi thế này, cả ẩn mạch Quân gia phong vế không xuất đầu cũng bắt đầu hành tẩu trần thế sao?
Nếu thật sự là như vậy thì có thể liên hệ gì với chủ mạch Quân gia hay không?
Chuyện này cũng không phải việc nhỏ. Nếu ẩn mạch trở về thì thực lực tổng thể của Quân gia tuyệt đối sẽ tăng vọt.
Đến lúc đó, cho dù là tiên đình trọng tổ, muốn đối phó Quân gia cũng không phải chuyện đơn giản.
Rất nhiều thiên kiêu đều chạy tới nơi mà đám người Quân Lam Tịch bị nhốt, muốn điều tra rõ ràng. Hơn nữa chỉ ba cấm kỵ vô thượng đỉnh cấp là Kim Ô Thập Thái Tử, Thánh Thiên Nhất và Huyền Diệp cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt bát phương.
Bọn họ cũng rất tò mò. Nếu Thần Tử Quân gia thật sự tới Táng Đế Tinh, có ra mặt vì ẩn mạch chưa bao giờ gặp mặt qua hay không?
Trong khi rất nhiều ánh mắt trên toàn bộ Táng Đế Tinh đều bị đám người Kim Ô Thập Thái Tử hấp dẫn thì một âm mưu khác đang lặng yên mà được tiến hành.
Ở Táng Đế Tinh, trong một quần đảo cổ xưa, một tiểu mỹ nhân dáng điệu uyển chuyển kiều diễm giống như con thỏ nhảy nhót trong quần đảo.
Thiếu nữ cột hai chùm tóc dài đen nhánh phập phồng trên dưới khi nàng ta nhảy nhót. Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, trong trẻo như tuyết, tú lệ tuyệt tục. Trên dung nhan tuyết trắng có hai má lúm đồng tiền, càng đáng yêu xinh đẹp.
Không phải Khương Lạc Ly thì là ai nữa.
“Rốt cuộc cơ duyên thuộc về ta trên Táng Đế Tinh này ở nơi nào chứ?” Khương Lạc Ly có chút buồn rầu.
Nàng vẫn luôn đi tìm kiếm các loại cơ duyên, nỗ lực để cường hóa bản thân. Thỉnh thoảng Khương Lạc Ly cũng nghe thấy tin tức của Quân Tiêu Dao và Khương Thánh Y.
Quân Tiêu Dao thì tất nhiên không cần nhiều lời, kỳ tích với hắn chỉ là điều tiện tay là sáng tạo ra được.
Mà Khương Thánh Y cũng hoàn toàn quật khởi, hiện giờ trở thành tồn tại đáng chú ý nhất trên cổ lộ, mỹ mạo và thực lực cùng sánh vai.
Nói thật, trong lòng Khương Lạc Ly có chút hụt hẫng. Tuy rằng nàng cũng là hòn ngọc quý trên tay Khương gia, người mang Nguyên Linh Đạo Thể.
Nhưng so sánh với Tiên Thiên Đạo Thai thì vẫn kém một chút.
Đương nhiên, cũng chỉ một chút mà thôi.
Dù sao Nguyên Linh Đạo Thể cũng có thể kết hợp với Hoang Cổ Thánh Thể, trở thành Nguyên Linh Thánh Thể khủng bố.
Nguyên Linh Thánh Thể cũng không yếu hơn Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai bao nhiêu. Pháp lực gần như vô hạn chồng lên thân thể vô song, nếu Nguyên Linh Thánh Thể xuất thế thì có thể làm chúa tể đại thế.
“Lạc Ly, phải nỗ lực mạnh lên!”
Khương Lạc Ly vươn tay nhỏ vỗ vỗ má ngọc của mình, trong đôi mắt bốc cháy lên ý chí chiến đấu.
Tuy rằng Quân Tiêu Dao đã chạy xa ở phía trước, nhưng nàng vẫn sẽ không từ bỏ. Nàng không muốn để Quân Tiêu Dao xem nhẹ sự tồn tại của nàng.
Nhưng vào lúc này, gót sen của Khương Lạc Ly bỗng khựng lại.
Nàng đã nhận ra linh khí thiên địa xuất hiện một tia hỗn loạn.
Nguyên Linh Đạo Thể không những có thể phun ra nuốt vào vô số linh khí thiên địa vào thời thời khắc khắc, còn có thể mượn dùng và lĩnh ngộ sức mạnh căn nguyên thiên địa.
Các loại biến hóa rất nhỏ đều không trốn thoát ánh mắt của Nguyên Linh Đạo Thể.
Trong lòng Khương Lạc Ly lộp bộp một cái, bước chân bắt đầu nhanh chóng lao đi.
Lúc này, ba bóng dáng trực tiếp hiện ra từ phía sau.
“Đã bị phát hiện, ra tay!”
Ba người này rõ ràng là Tham Lang Đạo, Phá Quân Đạo, Thất Sát Đạo!
Khuôn mặt Khương Lạc Ly hơi biến sắc.
Mười ba đạo tặc cổ lộ tuyệt đối là tồn tại khiến người ta nghe tiếng đã sợ vỡ mật. Quan trọng nhất chính là, bọn chúng sẽ vây sát nhân vật có được các loại huyết mạch thể chất.
Mà Khương Lạc Ly cũng mang Nguyên Linh Đạo Thể, tuyệt đối có giá trị bị xem thành mục tiêu.
“Đáng giận, theo dõi ta!”