Chương 976: Quân Tiêu Dao ra khỏi tháp!
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cả tòa Loạn Cổ tháp rơi vào yên lặng. Mà đồng thời, ngoại giới lại không yên bình.
Bởi vì trước đó cực chiêu của Quân Tiêu Dao và tâm ma Loạn Cổ va chạm, Sáng Thế Kỷ quyết đấu với Loạn Thiên bí thuật.
Tuy rằng dao động hủy diệt sinh ra không truyền ra ngoài, nhưng cả tòa Loạn Cổ tháp lại chấn động kịch liệt.
Điều này khiến mọi người chú ý.
“Sao lại thế này, chấn động này… chẳng lẽ Thần Tử Quân gia xông ải thất bại?” Một ít thiên kiêu nghi hoặc nói.
Chấn động đó thật là đáng sợ.
Tuy rằng không có dao động nào truyền ra, nhưng mọi người có thể cảm nhận được trong Loạn Cổ tháp có va chạm cực kỳ khủng bố bùng nổ.
Lại liên tưởng đến Quân Tiêu Dao bước lên tầng một ngàn, hắn nhất định đã đụng phải đối thủ cực kỳ đáng sợ.
“Xem ra đã không còn gì bất ngờ xảy ra, hắn cũng thất bại.” Tần Vô Đạo khoanh tay đứng sừng sững trong hư không, lạnh nhạt nói.
Hắn ta điều tức một lúc, trạng thái đã hồi phục lại, sau đó vẫn luôn nhìn chằm chằm Loạn Cổ tháp.
Nói thật, trong lòng hắn ta tuyệt đối không hy vọng Quân Tiêu Dao có được truyền thừa của Loạn Cổ.
Nếu hắn ta không chiếm được thì những người khác cũng đừng mơ có được.
“Nga, ngươi xác định như vậy sao, hắn còn chưa được truyền tống ra mà.” Bên kia, Vũ Vân Thường nói.
“Cho dù chưa truyền tống ra thì cũng chỉ đang hấp hối giãy giụa mà thôi.” Tần Vô Đạo không có cảm xúc mà nói.
Trong mắt hắn ta, đối thủ trong tầng thứ chín trăm chín mươi chín đã đáng sợ như vậy. Tầng thứ một ngàn sẽ chỉ càng khủng bố, không ai thể thông qua.
“A di đà phật, tiểu tăng vẫn cảm thấy hiện tại kết luận không khỏi quá sớm.” Phạn Thiên tụng một tiếng phật hiệu mà nói.
Đối với người từng chính mắt chứng kiến thực lực của Quân Tiêu Dao, xem trọng Quân Tiêu Dao như thế nào cũng không quá đáng.
Đương nhiên, mặc dù cuối cùng thất bại, cũng sẽ không ai nói Quân Tiêu Dao yếu. Dù sao cả truyền nhân chính thống của Loạn Cổ - Tần Vô Đạo cũng không lên được tầng cao nhất.
“Hừ...” Tần Vô Đạo nghe vậy thì chỉ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt không quá đẹp.
Vũ Vân Thường, Phạn Thiên đều đang phản bác hắn ta, bọn họ xem trọng Quân Tiêu Dao như vậy sao?
Phạn Thiên thật sự cảm thấy như vậy.
Mà Vũ Vân Thường chỉ đơn thuần muốn làm trái lại hắn mà thôi.
Trên thực tế, Vũ Vân Thường cũng không thể phán đoán Quân Tiêu Dao có thể thành công hay không. Đương nhiên, thật ra trong lòng nàng ta cũng hơi hy vọng Quân Tiêu Dao thất bại.
Bởi vì Quân Tiêu Dao đã đủ mạnh, nếu lại để hắn có được truyền thừa của Loạn Cổ Đại Đế thì tuyệt đối sẽ uy hiếp nghiêm trọng đến ca ca nàng - Vũ Hóa Vương.
Thân là Vũ Vân Thường mang thuộc tính huynh khống, tất nhiên nàng ta không hy vọng người khác uy hiếp được ca ca mình.
Mọi người ngoại giới đều đang tò mò chờ đợi.
Bảy ngày bảy đêm qua đi, trên đỉnh Loạn Cổ tháp, bóng dáng của tâm ma Loạn Cổ đã cực kỳ hư ảo, lạc ấn sức mạnh đã biến mất gần hết.
Mấy ngày này, Quân Tiêu Dao vẫn luôn ngồi xếp bằng trên không trung, vẫn không nhúc nhích.
Chung quanh có vô số phù văn của Loạn Thiên bí thuật như đang trực tiếp bị hắn hấp thu vào cơ thể, tiến hành lĩnh ngộ luyện hóa.
“Còn chưa hoàn toàn nhớ kỹ sao?” Tâm ma của Loạn Cổ hơi nhíu mày.
Nếu lựa chọn Quân Tiêu Dao thì tất nhiên ông ta cũng hy vọng Quân Tiêu Dao có thể nhận được truyền thừa hoàn chỉnh, phát dương quang đại Loạn Thiên bí thuật của ông ta.
“Thời gian vẫn quá ngắn.” Tâm ma của Loạn Cổ khẽ lắc đầu.
Ông ta cảm thấy, có lẽ mãi đến khi lạc ấn tâm ma biến mất, ông ta cũng không thể nhìn thấy Quân Tiêu Dao rời khỏi tháp.
Mà khi bóng dáng của tâm ma Loạn Cổ sắp tiêu tán, Quân Tiêu Dao yên lặng bảy ngày bảy đêm rốt cuộc cũng chậm rãi mở mắt ra.
Trong phút chốc mở mắt, đôi đồng tử của hắn thâm thúy như vực sâu, như có thể kéo người ta vào hắc ám vô tận!
“Loạn Thiên bí thuật, Thập Tự Tinh Vực Giao Xoa!”
Quân Tiêu Dao tịnh chỉ thành kiếm, đạo tắc huyền ảo lưu chuyển, vẽ ra một vệt ngang, một vệt đứng. Một cái khe lớn hư không chữ thập thật lớn khuếch tán ra, như muốn cắn nuốt phá tan tất cả.
Sau đó, bàn tay của Quân Tiêu Dao lại thay đổi, pháp càng phức tạp thi triển ra từ trong tay hắn.
“Loạn Thiên bí thuật, Trục Xuất Vĩnh Hằng!”
Quanh người Quân Tiêu Dao xuất hiện vô số khe lớn hư không, không gian đứt gãy.
Tuy rằng tạm thời số lượng và uy lực còn chưa sánh bằng tâm ma của Loạn Cổ phóng ra, nhưng đây thật sự là Loạn Thiên bí thuật hoàn chỉnh.
Sau một phen thi triển, Quân Tiêu Dao thu tay lại, nhẹ nhàng phun ra một hơi, hơi nhăn mày, có vẻ có chút không hài lòng với chính mình.
“Đã nhập môn, nhưng còn chưa đủ thuần thục, tạm thời không thể phát huy ra uy lực lớn nhất.”
Nghe thấy lời này, dù là tâm ma của Loạn Cổ cũng nhất thời im lặng câm nín.
Không biết nên nói gì mới tốt.
Thật lâu sau, ông ta mới phun ra một câu: “Dị số vạn cổ, không lường trước được.”
Loạn Cổ Đại Đế hao phí tâm huyết cả đời mới lĩnh ngộ ra pháp này, mà Quân Tiêu Dao đã bước đầu lĩnh ngộ nhập môn trong bảy ngày ngắn ngủn.
Tuy rằng còn chưa đạt được trình độ đại thành, nhưng cũng đủ làm tâm ma của Loạn Cổ kinh ngạc cảm thán. Loại ngộ tính thiên phú này đã không thể dùng yêu nghiệt để hình dung.
Thậm chí dùng bất cứ từ ngữ nào để miêu tả cũng có vẻ thiếu thuyết phục!
“Đa tạ tiền bối ban pháp.” Quân Tiêu Dao lại chắp tay.
Tâm ma của Loạn Cổ khẽ gật đầu, “Hừm, ta tin tưởng pháp này nhất định có thể nở rộ ánh hào quang trong tay ngươi.”
Khi tâm ma của Loạn Cổ dứt lời thì thân thể ông ta cũng hóa thành một làn mưa ánh sáng, dần dần tiêu tán.
“Có lẽ ngày sau sẽ có ngày gặp lại...” Tâm ma của Loạn Cổ lẩm bẩm trong lòng.
Thân thể ông ta hóa thành quang vũ lộng lẫy rồi tan đi. Cả tòa Loạn Cổ tháp cũng ầm vang run rẩy.
“Cũng đã đến lúc, nên đi thu hoạch cây rau hẹ kia.” Quân Tiêu Dao khoanh tay, bước một bước chân ra đã rời khỏi mảnh không gian này.
Cùng lúc đó, ngoại giới, Loạn Cổ tháp đang chấn động, từng vết rạn nhanh chóng lan tràn trên thân tháp cổ xưa tang thương.
“Sao lại thế này, chẳng lẽ Loạn Cổ tháp sắp tan nát rồi?”
“Sao Thần Tử Quân gia còn chưa ra, rốt cuộc là thành công hay thất bại?”
Bốn phương tám hướng, rất nhiều thiên kiêu đang ngẩng cổ chờ đợi, trong mắt đều hiện ra kinh ngạc.
Vũ Vân Thường và Phạn Thiên cũng đang chú ý.
Tần Vô Đạo lại hơi siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm đến cực điểm.