Hoàng Cung Cẩm Tú

Chương 19

Chung Ngân Hoàng không nghĩ ngợi gì thêm, trong mắt Phó Tố Cầm lóe lên một tia kinh ngạc, Thanh Thù nắm chặt khăn tay, dường như có phần căng thẳng, Lục Châu thấy thế, dần cảm thấy bất an, chưa kịp suy nghĩ gì thêm đã thấy Phó Cẩm Họa đưa miếng điểm tâm lên miệng…

Lúc này, Thanh Thù cũng nhận ra sắc mặt Phó Cẩm Họa có phần bất ổn, liền hỏi: “Phải làm thế nào để trừ bỏ Lục Châu? Nếu chúng ta tự tay trừ khử cô ta, chắc chắn sẽ chọc giận người đó. Chi bằng…”

Chi bằng thừa cơ hành sự, cứ để Chung Ngân Hoàng giải quyết cô ta thì hơn.

Phó Cẩm Họa và Thanh Thù đưa mắt nhìn nhau, không nói mà cùng hiểu rõ trong lòng. Phó Cẩm Họa cho Thanh Thù lui xuống nghỉ ngơi, khi Thanh Thù ra ngoài cửa, nàng đột nhiên gọi cô ta lại, hỏi: “Ngài ấy có khỏe không?”

Thanh Thù do dự giây lát, cuối cùng cũng gượng gạo nói: “Vương gia không khỏe lắm, suốt ngày uống rượu giải sầu, vương phi lúc nào cũng cãi cọ với ngài ấy, những lúc ấy vương gia liền trốn trong thư phòng. Khi Thanh Thù quay về, đã hai ngày hai đêm ngài ấy chưa ăn gì…”

Phó Cẩm Họa thấy lòng đau thắt, có phần cay đắng nói không nên lời, chàng sống không tốt, nàng làm sao mà vui vẻ được? Vốn dĩ hai bên đều có tình cảm với nhau, vậy mà giờ lại thành ra cục diện như thế này. Nếu ngày trước khi ở trong Thanh Âm am, nàng có thể động lòng trước chàng sớm hơn một chút, dồn tình cảm cho chàng, thì liệu hôm nay có rơi vào tình cảnh quyến luyến khó dứt như thế này hay không?

Nếu như thế, liệu chàng có tìm giai nhân khác đưa vào cung không?

Mà người đó sẽ là ai? Là người con gái khác của nhà họ Phó, hay là Ngu Hồng Ngạc?

Hôm sau, Chung Ngân Hoàng sai thái giám đến Mặc Họa đường thông báo, muốn cùng nàng dùng bữa tối. Nhưng không ngờ ngay sau đó Phó Tố Cầm nói không được khỏe, Chung Ngân Hoàng lại đến Man Âm điện an ủi Phó Tố Cầm.

Phó Cẩm Họa dặn Lục Châu: “Cô xuống bếp bưng một bát cháo tổ yến, lấy thêm mấy món điểm tâm, lát nữa ta muốn qua Man Âm điện dâng cho hoàng thượng và tỷ tỷ.”

Phen này, chẳng những Lục Châu lấy làm quái lạ, ngay cả Vấn Nhạn, Vân Nương cũng kinh ngạc. Vấn Nhạn thẳng tính, nói: “Tiểu thư, chỉ e như thế không ổn, chúng em biết tiểu thư không có ác ý, nhưng bọn họ sẽ chỉ nói rằng tiểu thư đố kị, tội gì phải làm như thế?”

Phó Cẩm Họa không nói gì, giục Lục Châu nhanh chóng chuẩn bị, gọi Thanh Thù cùng đến Man Âm điện.

Trên đường, Phó Cẩm Họa ngồi trong kiệu mềm, lại nói quên đem theo khăn tay, sai Lục Châu quay về lấy, Lục Châu ngần ngừ, cuối cùng đưa hộp thức ăn cho Thanh Thù, tự mình quay lại. Đến khi Lục Châu đem khăn tới, Thanh Thù đưa lại hộp thức ăn cho cô ta.

Trong Man Âm điện, Chung Ngân Hoàng đang cùng dùng bữa với Phó Tố Cầm.

Nghe thấy Phó Cẩm Họa đến, Phó Tố Cầm liền hờn dỗi nói với Chung Ngân Hoàng: “Hoàng thượng, thế mà người còn nói không thiên vị bao giờ. Người xem, dù sao thì muội ấy cũng là muội muội ruột của thần thiếp, nếu là phi tần khác, trong lòng thần thiếp làm sao chịu được?”

Trong mắt Chung Ngân Hoàng lộ vẻ kì lạ, dường như không được vui khi thấy Phó Cẩm Họa đến, bèn an ủi Phó Tố Cầm, rồi liền sai người truyền Phó Cẩm Họa vào.

Phó Cẩm Họa hành lễ với Chung Ngân Hoàng xong, lúc này Phó Tố Cầm cũng đổi mặt làm vui, nói: “Muội muội mới được hoàng thượng ân sủng, khó tránh khỏi lúc nào cũng quấn lấy hoàng thượng, mới một hai ngày không gặp, biết tin hoàng thượng đến chỗ ta liền nóng ruột chạy qua, không biết xấu hổ nữa hay sao?”

Phó Cẩm Họa cố tỏ vẻ xấu hổ, nói: “Tỷ tỷ xưa nay miệng lưỡi sắc sảo, chỉ biết chê cười muội thôi. Lần trước mẹ vào cung, muội từng sai Lục Châu qua mời, tỷ không chịu đi, không gặp mẹ lấy một lần. Nhưng mẹ quả thực rất nhớ tỷ, bảo muội phải thường xuyên qua lại Man Âm điện, tỷ muội với nhau phải gần gũi hơn một chút. Hôm nay biết hoàng thượng đến Man Âm điện của tỷ, trong lòng muội cũng vui mừng, hoàng thượng ban cho nhà họ Phó chúng ta vinh sủng lớn bằng trời, tỷ muội chúng ta phải cùng nhau tạ ơn hoàng thượng mới phải.”

Những lời nói ra đều hợp tình hợp lý, quả nhiên, vẻ không vui trên mặt Chung Ngân Hoàng tan biến, cười nói: “Trẫm có đôi tỷ muội như hai bông hoa làm bạn, hậu thế hẳn cũng sẽ coi như một giai thoại.”

Phó Tố Cầm cũng cười theo, nhưng ánh mắt nhìn Phó Cẩm Họa lại vô cùng sắc bén.

Cung quy có lệnh, phm khi hoàng đế và phi tần dùng bữa, đều phải có người nếm trước, nếu không có độc, mới có thể dâng lên. Lục Châu đứng hầu một bên, chính là để chờ nghiệm độc.

Cung nữ của Man Âm điện dùng đũa bạc gắp một miếng điểm tâm đặt lên đĩa bạc, Lục Châu đang định đón lấy đũa, liền nghe thấy Phó Cẩm Họa nói: “Hôm nay hoàng thượng và tỷ tỷ đều ở đây, hay là để ta làm cho.”

Chung Ngân Hoàng không nghĩ ngợi gì thêm, còn trong mắt Phó Tố Cầm ngay lập tức lóe lên một tia kinh ngạc, Thanh Thù nắm chặt khăn tay, dường như có phần căng thẳng, Lục Châu thấy thế cũng dần cảm thấy bất an, chưa kịp suy nghĩ gì thêm đã thấy Phó Cẩm Họa đưa miếng điểm tâm lên miệng…

Qua giây lát, sắc mặt Phó Cẩm Họa bắt đầu trắng bệch, tay chân khẽ run, Thanh Thù lập tức đỡ lấy nàng, Phó Cẩm Họa dựa vào người Thanh Thù, chỉ Lục Châu, nói một cách khó khăn: “Lục Châu, ngươi…”

Lúc này Lục Châu đã hiểu ra, trong mắt lộ vẻ không cam tâm, thấy Chung Ngân Hoàng nhanh chóng lao đến trước mặt, nắm lấy cổ tay cô ta, quát: “Tên nô tài to gan, rắp tâm gây họa, trẫm không thể tha cho ngươi được.”

Ánh mắt Chung Ngân Hoàng lạnh lùng, càng lúc càng dùng sức, sắc mặt Lục Châu lộ vẻ giằng co, dường như đang do dự không biết có nên phản kháng hay không, đúng lúc đó, Phó Cẩm Họa thấy Lục Châu khẽ kêu lên, tiếng gãy xương nghe rất rõ ràng, Chung Ngân Hoàng đã bẻ gãy cổ tay cô ta.

Lúc này môi Phó Cẩm Họa đã chuyển sang màu tím, nàng chìm vào hôn mê, được Chung Ngân Hoàng ôm chặt lấy, khẽ gọi: “Họa nhi, trẫm ra lệnh cho nàng tỉnh lại, Họa nhi…”

Phó Tố Cầm nhất thời không ngờ lại xảy ra chuyện như thế, nhìn Lục Châu một lúc lâu, thấy Lục Châu dựa vào góc tường ôm cổ tay phải, trên trán toát mồ hôi, đau đớn vô cùng, cũng do dự không yên.

Chung Ngân Hoàng ôm lấy Phó Cẩm Họa, bất chấp bao ánh mắt chăm chú trong hậu cung, nhanh chóng đi về phía Mặc Họa đường, đặt Phó Cẩm Họa vào trong phòng ngủ, truyền ngự y đến bắt mạch cho nàng.

Khắp Mặc Họa đường lúc này là không khí kinh hoàng cuống quýt, Vấn Nhạn sợ quá khóc mãi không thôi, Vân Nương chau mày nghĩ ngợi, chỉ có Thanh Thù coi như vẫn còn bình tĩnh, bảo vệ bên cạnh Phó Cẩm Họa, nửa bước không rời.

Ngự y suy nghĩ mãi, không biết phải bẩm báo với Chung Ngân Hoàng thế nào, Chung Ngân Hoàng quát: “Mau nói đi, Họa phi rốt cuộc bị làm sao? Trúng độc hay là bệnh nguy cấp?”

“Trông như thể bệnh nguy cấp, nhưng thực ra là trúng độc. Nhưng vi thần ngu độn, nhất thời không phân biệt được thứ độc này.”

Chung Ngân Hoàng đá vào trước ngực ngự y một cái, quát: “Đồ ngu, trẫm nuôi các ngươi có tác dụng gì? Cút ra ngoài !” Ngự y sợ quá, nhanh chóng lui ra.

Thanh Thù vò một chiếc khăn, Chung Ngân Hoàng liền đón lấy, cẩn thận lau cho Phó Cẩm Họa, ôm nàng vào lòng, một tay đặt sau lưng nàng, ngầm truyền chân khí giữ tâm mạch cho nàng, đợi đến khi trên mặt Phó Cẩm Họa khôi phục lại chút vẻ hồng hào người mới buông tay rồi lệnh cho Thanh Thù lại chăm sóc nàng cẩn thận.

Ngay lập tức, Chung Ngân Hoàng lại bắt Lục Châu từ Man Âm điện đến đích thân thẩm vấn, Lục Châu lúc này tuy đã gãy cổ tay nhưng thần tình vẫn lạnh lùng cứng cỏi, cắn chặt răng không nói một lời.

Mộ Dung San sau khi biết Phó Cẩm Họa trúng độc, cũng lê tấm thân tàn từ Phượng Loan cung đến, thấy Lục Châu co ro dưới đất, có phần sửng sốt, kế đó quát: “Tiện tỳ, nếu hoàng thượng trúng độc, cho dù có chu di cửu tộc nhà ngươi cũng không giải được mối hận trong lòng ai gia.”

Lục Châu trông thấy Mộ Dung San, ánh mắt đau đớn, lúc này mới mở miệng nói: “Oan cho Lục Châu…”

Chưa đợi Mộ Dung San mở miệng nói, Tắc Hỷ đã vung tay tát, lớn tiếng quát: “Hoàng thượng và hoàng hậu đều ở đây, không cho phép ngươi chối cãi ! Biết điều thì hãy mau chóng nhận tội đi, nếu không ngươi tưởng còn có đường sống hay sao?”

Lục Châu bị Tắc Hỷ tát cho lật mặt, quay đầu lại, khóe miệng ứa máu, vẫn kiên cường nói đúng một câu: “Lục Châu bị oan.”

Chung Ngân Hoàng lúc này đã nổi giận thực sự, quát: “Người đâu, lôi con tiện tỳ này đến phòng lưu dấu, nhất định phải bắt nó khai ra kẻ đứng sau sai khiến.”

Phòng lưu dấu là nơi tra tấn trong hậu cung, côn trượng thông thường nhẹ thì trầy da tróc thịt, nặng thì đứt gân gãy xương, tuy không mất mạng nhưng cũng sống không bằng chết. Một khi đã vào phòng lưu dấu, hơn nữa còn do hoàng thượng đích thân hạ lệnh, thì những hình phạt Lục Châu phải chịu trong đó người thường làm sao chịu nổi?

Mộ Dung San dường như ngầm suy nghĩ, do dự nhìn Chung Ngân Hoàng nói: “Hoàng thượng, hay là giao Lục Châu cho thần thiếp, thần thiếp nhất định sẽ hỏi ra sự thực, rồi nói lại với Họa phi.”

Chung Ngân Hoàng vẫy tay, đỡ lấy Mộ Dung San, thấy lòng bàn tay cô ta toát mồ hôi, hơi ngẩn người, nói: “San nhi vẫn chưa khỏe, trẫm sao nỡ để nàng phải mệt mỏi thêm? Trẫm biết rõ những thủ đoạn trong phòng lưu dấu, con tiện tỳ này không chịu nổi vài canh giờ là sẽ khai ra thôi.”

Mộ Dung San thoáng sững người, kế đó ngáp một hơi, Tắc Hỷ vội tiến lên, khẽ nói: “Chủ nhân, tối hôm qua người bị đau đầu, bây giờ đi lại cũng mệt, hay là quay về nghỉ ngơi đi, dù sao ở đây cũng đã có hoàng thượng rồi, còn có gì phải lo nữa? Hoàng thượng chăm lo cho người, người cũng nên lo cho bản thân mình mới phải.”

“Đúng thế đó, cho dù là vì triều đình, nàng cũng nên nghỉ ngơi cho tốt.” Câu này của Chung Ngân Hoàng ý vị sâu xa khiến Mộ Dung San giật mình, chân hơi run, may mà cánh tay Tắc Hỷ đỡ một bên tiếp thêm lực nên mới không ngã xuống đất, cô ta hành lễ cáo lui, rời khỏi Mặc Họa đường.

Trong lúc đó, Lục Châu đã bị cung nhân lôi vào trong phòng lưu dấu.

Chung Ngân Hoàng quay vào trong phòng ngủ, thấy Phó Cẩm Họa vẫn hôn mê thì không ngừng chau mày giận dữ, Vấn Nhạn đứng bên giường Phó Cẩm Họa khóc đến đứt ruột, khẽ gọi tên nàng.

Vân Nương bưng một bát trà trong tay, bảo Thanh Thù rửa tay rồi dùng khăn sạch chấm môi cho Phó Cẩm Họa. Hơi thở của Phó Cẩm Họa giờ mỏng như sợi tơ, Chung Ngân Hoàng trong một đêm phải truyền chân khí ba lần mới giữ được tính mạng cho nàng.

Phó Tố Cầm từ Man Âm điện đến, Chung Ngân Hoàng không biết phải làm sao, không cho phép nàng ta vào Mặc Họa đường một bước, chỉ sai Thanh Thù ra ngoài nói, trong Mặc Họa đường, người không phận sự tất thảy không được bước vào.

Sắc mặt Phó Tố Cầm xám như tro, cắn răng phun ra mấy chữ “người không phận sự” rồi hậm hực bỏ đi.

Ai ngờ, đến trưa hôm sau, phòng lưu dấu vẫn chưa có tin tức gì, Chung Ngân Hoàng ra lệnh cho thái giám theo hầu đi giục, chỉ thấy thái giám đó vội vã quay về, nói: “Ả Lục Châu kia rất cứng đầu, mười ngón tay đã mất sáu, thương tích đầy mình, hôn mê bao nhiêu lần rồi mà vẫn không chịu nói nửa lời, nô tài chỉ e, cho dù bị giày vò đến chết, cô ta cũng sẽ không chịu nói rõ thực tình.”

Chung Ngân Hoàng phẫn nộ, quát: “Lũ nô tài đó ăn cái gì vậy? Ngay cả một cung nữ thôi cũng không tra khảo được hay sao?”

Mọi người kinh sợ, run rẩy không dám nói.

Không lâu sau, bên ngoài Mặc Họa đường có cung nhân đến báo, Tế Dương vương phi Phó Tắc Kỳ sau khi biết Họa phi trúng độc, vô cùng nhớ nhung tỷ muội, cho nên đã cùng Tế Dương vương vào cung thăm.

Ánh mắt Chung Ngân Hoàng lấp lánh, giọng nói uy nghiêm: “Truyền.”

Ngoài Mặc Họa đường, Tế Dương vương dìu Phó Tắc Kỳ bước vào, Phó Tắc Kỳ đưa mắt liếc nhìn Mặc Họa đường, quả nhiên có phong thái phi phàm, Phó Tắc Kỳ cười lạnh lùng, không ngờ người đi bên cạnh đột nhiên dùng ánh mắt lạnh như băng liếc qua, cô ta không khỏi run lên, tay chân lạnh toát.

Do Phó Tắc Kỳ thân thể yếu ớt, rất ít xuất hiện trong các bữa tiệc hoàng gia, nên đây là lần đầu tiên Chung Ngân Hoàng gặp cô ta kể từ sau lễ đại hôn với Tế Dương vương.

Chỉ thấy khuôn mặt cô ta và Phó Cẩm Họa có vài phần giống nhau, nhưng dáng vẻ yếu ớt yểu điệu hơn, tựa nghiêng vào bên cạnh Tế Dương vương, khiến người khác nhìn mà thương xót.

Trong phòng ngủ, Thanh Thù bảo vệ bên cạnh Phó Cẩm Họa, đổ từ bình ngọc trong người ra một viên thuốc, dùng khăn gấm bọc lại bỏ vào trong bát, lại đổ rượu mạnh vào bát, đợi viên thuốc tan ra, mới bón cho Phó Cẩm Họa uống.

Hồi lâu sau, Phó Cẩm Họa khẽ ho vài tiếng rồi tỉnh lại, sắc mặt như tờ giấy, dùng ánh mắt dò xét nhìn Thanh Thù, chỉ thấy Thanh Thù khẽ gật đầu, nàng mới thở phào một hơi.

“Có rất nhiều cách để trừ bỏ Lục Châu, sao cô phải khổ sở một mực dùng cách mạo hiểm nhất như vậy? Nếu không khống chế cẩn thận liều lượng độc trong điểm tâm, sẽ là đem tính mạng đổi lấy mạng của Lục Châu, như vậy có đáng không?” Thanh Thù trách móc.

Phó Cẩm Họa ôm ngực, nói một cách khó khăn: “Coi như một nước cờ hiểm, nhưng ta tin vào bản lĩnh của cô, sao có thể không khống chế cẩn thận liều lượng độc rồi lấy mạng ta được? Mau đỡ ta dậy, nằm thế này trong ngực khó chịu quá.”

“Thứ thuốc này độc tính rất mạnh, cho dù vừa rồi đã cho cô uống thuốc giải, nhất thời cũng không thể trừ được tận gốc, vẫn cần phải uống thuốc cẩn thận thêm vài ngày mới được.”

Phó Cẩm Họa gật đầu, đón lấy chén trà Thanh Thù đưa tới, chưa đưa đến bên miệng, đã nghe thấy Thanh Thù khẽ nói: “Vương gia đến rồi…”

Bàn tay cầm chén trà khẽ run, nước trà cũng sánh ra ngoài, theo ngón tay lăn trên chăn gấm, Thanh Thù thấy thế khẽ than: “Chuyện tối qua, Thanh Thù đã truyền tin tức ra ngoài. Nhưng vương gia vẫn không yên tâm, nhất quyết muốn vào cung thăm cô, tâm ý như thế, thật là…”

Trong gian nhà trước, cung nhân bỗng nhiên vội vàng đi đến, quỳ trước mặt Chung Ngân Hoàng, khẽ nói: “Hoàng thượng, Lục Châu tự sát rồi.”

Chung Ngân Hoàng phẫn nộ đến tột đỉnh, đang định mở lời xử phạt bọn người ở phòng lưu dấu thì nghe thấy Tế Dương vương lên tiếng: “Hoàng thượng không cần phải vội xử lý đám nô tài này nữa đâu ạ. Chẳng qua là có kẻ giở thủ đoạn, mua chuộc người trong phòng lưu dấu giết chết Lục Châu rồi lại nói là cô ta tự sát, trò vặt vãnh đó, trong ngoài cung có gì là lạ?”

Phó Tắc Kỳ đứng dậy, nói: “Hoàng thượng, thần thiếp có thể vào buồng trong…”

“Đi đi.” Chung Ngân Hoàng xua tay, không nói thêm gì.

Nhưng Tế Dương vương bỗng nhiên đứng dậy, trong ánh mắt tựa như có hai ngọn đuốc, nhìn chăm chăm vào Phó Cẩm Họa đang từ buồng trong đi ra…

Chung Ngân Hoàng không kịp để ý tới hành động lạ thường của Tế Dương vương, chỉ qua đỡ Phó Cẩm Họa, lại sai Thanh Thù đi lấy một chiếc áo choàng mỏng tới, dùng tay nắm lấy tay nàng, ngầm truyền mấy phần chân khí, trong lòng tuy có chút nghi hoặc, nhưng vẫn vô cùng mừng rỡ.

Phó Tắc Kỳ thấy Tế Dương vương thoáng có vẻ thất thần, lại ngầm cười lạnh lùng, hóa ra là thế, kẻ khiến chàng ngày đêm quyến luyến ngẩn ngơ, hóa ra là cô ta, tứ muội Phó Cẩm Họa. Không thể sai được, tự mình đã bao giờ trông thấy ánh mắt rực lửa như thế của chàng?

Phó Cẩm Họa không dám ngẩng đầu nhìn Tế Dương vương, chỉ hướng về phía Phó Tắc Kỳ khẽ gọi một tiếng: “Nhị tỷ, tỷ mới vừa khỏe lại, tội gì phải vì muội mà vào cung cho mệt?”

“Ta vốn cũng không muốn vào cung mà…” Phó Tắc Kỳ vừa dứt lời, mọi người cả kinh, ánh mắt Tế Dương vương đột nhiên lạnh lùng như muốn giết người, lườm Phó Tắc Kỳ, chỉ thấy cô ta mỉm cười, dường như cố tình thách thức giới hạn cuối cùng của Tế Dương vương, tiếp tục nói: “Một là tứ muội trúng độc, nhị tỷ không giúp được, vào cung chỉ thêm rắc rối ; hai là vương gia lo cho sức khỏe của tỷ, cũng đã đưa lời ngăn cản, nhưng mẫu thân nhớ nhung da diết, một mực đòi tỷ vào cung xem sao, phải có người chuyển tin mẹ mới an tâm được.”

“Vương gia thật là chu đáo với nhị tỷ. Là Họa nhi không tốt, khiến mẫu thân phải lo lắng rồi.”

Phó Tắc Kỳ nghiêng mặt nhìn Tế Dương vương, khuôn mặt e ấp, hạ giọng nói: “Ta vừa mới mang thai, vương gia đương nhiên là quan tâm hơn một chút.”

Tế Dương vương nghe thấy thế hơi ngẩn người, Phó Tắc Kỳ khẽ nhếch khóe môi, đầy vẻ mừng rỡ đắc ý, nói: “Vương gia, chàng sắp làm cha rồi.”

Lòng Phó Cẩm Họa đau đớn như dao cắt, tia hi vọng cuối cùng cũng đã hoàn toàn tan biến, nàng cười miễn cưỡng, nói: “Chúc mừng vương gia.”

Tế Dương vương muốn nói rồi lại thôi, trên mặt hoàn toàn không chút vui vẻ, Phó Cẩm Họa nói xong, cũng không nhìn Tế Dương vương nữa, chỉ nói với Chung Ngân Hoàng: “Hoàng thượng, thần thiếp mệt rồi, xin về phòng nghỉ ngơi trước.”

Chung Ngân Hoàng liếc nhìn Tế Dương vương và Phó Tắc Kỳ, hai người đứng dậy quỳ xuống cáo lui.

Ra khỏi Mặc Họa đường, Phó Tắc Kỳ còn chưa ngồi lên kiệu đã bị Tế Dương vương nắm lấy cổ tay, khẽ quát: “Cô nói cô mang thai rồi ư? Sao bản vương không hề hay biết? Được bao lâu rồi?”

Phó Tắc Kỳ gắng sức vùng vẫy thoát khỏi sự kiềm chế của chàng, lạnh giọng nói: “Hai tháng, có điều vương gia đã hơn một tháng nay không đến phòng thiếp, đương nhiên là không biết rồi.”

Tế Dương vương thần sắc sa sầm, nắm chặt bàn tay, nghiêng mặt nhìn về phía Mặc Họa đường, đau đớn như vừa có vạn tiễn xuyên tâm…

Trong phòng ngủ ở Mặc Họa đường, thấy Phó Cẩm Họa đã tỉnh, Chung Ngân Hoàng an ủi nàng một hồi, rồi liền ra tiền điện xử lý việc triều chính, lại sai ngự y đến bắt mạch rồi bẩm báo.

Phó Cẩm Họa ngồi ủ rũ trên giường, hồi lâu không nói năng gì, Thanh Thù vẫn luôn ở bên cạnh, thấy thế khuyên nàng: “Cô vừa mới tỉnh lại, cứ nên giữ sức khỏe thì hơn. Những chuyện khác… đừng suy nghĩ nữa.”

Phó Cẩm Họa suýt thì rơi nước mắt, nàng nheo mắt lại, ngồi ôm đầu gối, chống cằm lên gối, khẽ nói: “Dẫu sao đó cũng là nhị tỷ của ta, ta nên vui mừng mới phải, nhưng vì sao trong tim ta đau đớn như bị dao đâm vậy?”

Đúng thế, đau đớn như thể vạn tiễn xuyên tâm.

Đã có thai, nhưng đó không phải niềm vui giữa nàng và chàng, cảm giác đó nhất định Thanh Thù khó lòng hiểu được, Tế Dương vương, từ nay về sau, giữa ngài và thiếp còn gì có thể tiếp tục duy trì nữa đây?

Cứ thế qua vài ngày, do được Thanh Thù chăm sóc cẩn thận, sức khỏe Phó Cẩm Họa đã không còn gì đáng ngại. Chung Ngân Hoàng cứ bãi triều là vội vã đến bên cạnh nàng, Phó Cẩm Họa chỉ khẽ cười, lặng lẽ dựa vào lòng Chung Ngân Hoàng, nhưng cõi lòng tựa như những mảnh đá vỡ vụn bị mài mòn.

Mộ Dung San sai Tắc Hỷ đưa đến rất nhiều thứ, Phó Cẩm Họa dẫn theo Vấn Nhạn, Thanh Thù đến Phượng Loan cung tạ ơn.

Ai ngờ, vừa mới vào điện đã thấy Mộ Dung San đang hút thuốc, sau đó gọi Tắc Hỷ dọn dẹp rồi mới ngồi thẳng dậy nói chuyện với Phó Cẩm Họa. Phó Cẩm Họa trong lòng rầu rĩ, thấy thần thái Mộ Dung San tươi tỉnh, chỉ khẽ thở dài.

Tắc Hỷ sai người bưng mấy món điểm tâm lên, cười nói: “Mời chủ nhân và Họa phi nương nương dùng, nô tỳ còn có mấy thứ đồ thêu, mời Vấn Nhạn và Thanh Thù tỷ tỷ đi giúp một tay, có được không?”

Vấn Nhạn không hiểu chuyện gì cho lắm, Thanh Thù và Phó Cẩm Họa đưa mắt nhìn nhau, lập tức theo Tắc Hỷ đi ra.

Mộ Dung San thần sắc nghiêm trang, nói: “Nhất định muội đã rõ, mấy ngày trước vì sao ai gia lại trách phạt Tắc Hỷ. Không phải vì cô ta tự tiện làm theo ý mình, mà là để khiến cô ta mãi mãi ghi nhớ, từ nay về sau mỗi khi cô ta làm chuyện gì cho Đình Sóc, nhất định phải trả cái giá tương ứng.”

Phó Cẩm Họa yên lặng không nói gì, trong chuyện này nàng vẫn chưa nói rõ lập trường của mình, nàng chẳng thà chuyện không liên quan đến mình còn hơn.

“Nhưng chuyện mà Tắc Hỷ nói, từng câu đều là thực, ai gia quả thực muốn gửi gắm Đình Sóc cho một người thích hợp, người mà ai gia chọn chính là muội.”

Phó Cẩm Họa không tỏ vẻ gì, đang định mở miệng từ chối, liền nghe thấy Mộ Dung San nghiêm giọng nói: “Ai gia đã nói ra, tất phải có thủ đoạn khiến muội không thể từ chối được.”

Phó Cẩm Họa nghi hoặc, suy nghĩ một lát bỗng nhiên nhớ tới một người, liền nghe thấy Mộ Dung San nói: “Muội nói xem khi Lệ tiệp dư chết, là ai đã lừa Thẩm chiêu nghi vào Ngự hoa viên?”

Phó Cẩm Họa giật mình, lẩm bẩm nói: “Nương nương đang nói đến Cầm phi ư?”

“Chính là hảo tỷ tỷ Cầm phi của muội đó.” Mộ Dung San thấy sắc mặt Phó Cẩm Họa trắng bệch ra, lại trừng mắt khẽ quát, “Ngôi hoàng hậu này của ai gia biết bao kẻ ghen đỏ con mắt, bao kẻ phí hết tâm cơ muốn lôi ai gia xuống, kết quả thì sao? Bọn chúng đều bại trận thê thảm, xác chết lôi từ trong phòng lưu dấu ra có bao nhiêu là những phi tần rắp tâm gây họa? Cô ta để ai gia nắm được thóp như thế, muội nói xem ai gia sao có thể dễ dàng tha cho cô ta được?”

“Nếu hoàng hậu nương nương tha cho tỷ ấy, nhất định là muốn thần thiếp bằng lòng với điều kiện của người, phải không?”

Mộ Dung San không nói gì, chỉ lạnh lùng nhìn Phó Cẩm Họa, ánh mắt sắc bén mà âm hiểm. Phó Cẩm Họa biết nàng đã không còn đường lui, chỉ có thể chấp nhận, nếu không nàng và Phó Tố Cầm tuyệt đối sẽ không được một ngày yên ổn trong cung.

Bởi lẽ Mộ Dung San là người đã sắp chết, đâu có thể dễ dàng làm việc khinh suất mà chừa lại đường lui cho nàng? Cô ta nhất định sẽ dốc toàn lực giết chết Phó Cẩm Họa và Phó Tố Cầm nếu như không đạt được ý định của mình.

Phó Cẩm Họa ngầm suy xét, biết bằng lòng cũng không được, mà không bằng lòng thì sẽ rước lấy họa sát thân, bèn khẽ nói: “Thần thiếp bằng lòng là được chứ gì ! Có điều nương nương phải hứa, mãi mãi không được đụng đến Cầm phi.”

“Cầm phi trong mắt ai gia chẳng có gì quan trọng, ai gia cũng hứa với muội là được.” Sắc mặt Mộ Dung San cuối cùng cũng giãn ra, ôn hòa trở lại, lại nhẹ nhàng kéo tay Phó Cẩm Họa, nói: “Từ nay về sau, ai gia nhất định sẽ thành tâm giúp muội lên ngôi vị hoàng hậu, nhưng muội cũng phải làm một chuyện để thể hiện lòng trung thành với ai gia…”

Nói tới đây, Mộ Dung San dừng lại, đưa mắt quan sát Phó Cẩm Họa một lượt rồi mới hạ giọng nói: “Ngu phi sắp sửa lâm bồn, ai gia muốn hoàng thượng không thấy được mặt đứa trẻ đó.”

Phó Cẩm Họa chỉ cảm thấy đôi bàn tay nắm lấy tay mình của Mộ Dung San khô gầy lạnh lẽo, trong lòng nàng run lên, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, không ngờ Mộ Dung San lại bắt nàng giết đứa trẻ đó.

Về đến Mặc Họa đường, Thanh Thù thấy Phó Cẩm Họa ngơ ngẩn xuất thần, nói: “Có phải hoàng hậu ép cô làm việc gì mà cô không muốn làm hay không?”

Phó Cẩm Họa gật đầu, nói: “Nương nương muốn ta giết con của Ngu phi.”

Thanh Thù khẽ thở dài, cuối cùng cứng cỏi khuyên nàng: “Cô đừng quên, mục đích cô vào cung, thực ra vẫn là vì vương gia. Ngài ấy muốn thứ gì, lẽ nào cô không biết?”

Phó Cẩm Họa cười khổ, nàng sao lại không biết? Ý Thanh Thù là muốn khuyên nàng, nếu có cơ hội điên đảo hậu cung thì chớ bỏ qua.

“Lòng trung thành của Vấn Nhạn không cần phải nói, có điều muội ấy lòng dạ đơn thuần, không hiểu những âm mưu cay độc trong chốn thâm cung. Vân Nương kể ra là người thông minh, có điều thân phận cô ta không rõ, để bên cạnh rốt cuộc là phúc hay họa còn chưa biết được. Người mà ta có thể tâm sự, cũng chỉ có mình cô thôi, Thanh Thù.”

Thanh Thù nghe thấy thế hơi ngẩn người, hồi lâu mới than thở: “Khi tắm máu đại doanh Nguyên Hy, tôi chưa từng nghĩ rằng hôm nay sẽ cùng ở trong cung với cô, cùng nhau chống đỡ mọi âm mưu quỷ kế.”

Đến chiều, khi ngự y đến bắt mạch cho Phó Cẩm Họa, Phó Cẩm Họa làm vẻ vô tình hỏi: “Tô ngự y, chắc là sắp đến ngày hỷ của Ngu phi rồi phải không?”

Tô ngự y không hề nghi hoặc, cung kính đáp: “Hồi bẩm nương nương, vi thần vừa bắt mạch cho Ngu phi ở Kinh Hồng điện, theo mạch tượng, chắc là chỉ hai ba ngày nữa sẽ sinh long tử.”

“Con nối dõi trong hậu cung không nhiều, các ngươi phải hành sự cho cẩn thận, đảm bảo cho Ngu phi không có sơ sẩy gì.”

Đợi Tô ngự y cáo lui, Phó Cẩm Họa nằm trên giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, mơ màng mà hoảng hốt.

“Đi đi, Thanh Thù, theo dõi Kinh Hồng điện.”

Thanh Thù y lời mà đi, trước khi đi còn nói: “Cô nói đúng, Vân Nương có phần quái lạ, cần phải cẩn thận đối phó mới được.”

Phó Cẩm Họa đến phòng Vân Nương, Vân Nương đang thêu quạt, trên mặt quạt là hoa sen xanh, đường kim ngay ngắn tỉ mỉ, quả thực là tay nghề nữ công rất giỏi.

Phó Cẩm Họa cầm lấy chiếc quạt trong tay cô ta, đón lấy mũi kim thêu tiếp, đôi tay nhanh nhẹn. Vân Nương nhìn kỹ, ngấm ngầm kinh hãi, không ngờ đường thêu của Phó Cẩm Họa không khác cô ta là bao.

“Vân Nương, cô vào cung đã được một thời gian. Tuy trước đây cô là thị nữ của Ngu Tấn Thanh, nhưng cô thông minh nhanh nhẹn, chắc chắn phải biết những tiền nhân hậu quả của việc ta vào cung. Nói xem, trong mắt cô, ta vào cung là để làm gì?”

Giọng nói của Phó Cẩm Họa rành rọt, ánh mắt trong trẻo, lạnh lùng nhìn Vân Nương, Vân Nương ngẩn người, hồi lâu mới nói: “Vân Nương không biết.”

Phó Cẩm Họa đứng dậy, vứt chiếc quạt vào trong giỏ thêu, cười lạnh lùng nói: “Rốt cuộc cô vẫn cứ nói dối ta. Thôi cũng đành, cô cũng nên hiểu rõ cái chết của Hồng Ngọc, Lục Châu rốt cuộc là vì sao! Nể mặt Ngu Tấn Thanh, ta tuy không lấy mạng cô, nhưng Mặc Họa đường này cũng không thể giữ cô lại được nữa.”

Vân Nương giật mình, nói: “Chủ nhân muốn đuổi Vân Nương ra khỏi Mặc Họa đường ư? Khi chủ nhân đưa Vân Nương từ phường thêu ra bố trí cho ở bên ngoài, người ngoài chỉ tưởng rằng chủ nhân lợi dụng tay nghề của Vân Nương, nhưng Vân Nương thì hiểu rõ, với tài thêu thùa của chủ nhân, thiên hạ làm gì có ai sánh được, cho dù là sư phụ năm xưa cũng chưa chắc đã có được tay nghề như thế. Nhưng cho dù là vậy, tuy tài lẻ này của Vân Nương không được chủ nhân dùng đến, cũng không phải không còn điểm nào tốt, vì sao cứ nhất định phải đuổi Vân Nương ra khỏi Mặc Họa đường?”

Phó Cẩm Họa gay gắt nói: “Vân Nương, ngươi dám nói, ngươi không phải là do Ngu Tấn Thanh cố ý phái đến phường thêu không? Ngày trước, Ngu Tấn Thanh sai ngươi đến mai phục trong phường thêu, thừa cơ tiếp cận các phi tần tham dự tuyển chọn vào cung, chỉ là để giúp Ngu Hồng Ngạc có cơ hội giành chiến thắng.”

Vân Nương hơi sững người, ánh mắt lấp lánh mấy hồi, nắm chặt lấy khăn tay, lại nghe Phó Cẩm Họa tiếp tục nói: “Có điều Ngu Hồng Ngạc vừa hay biết ta và Tế Dương vương qua lại thân mật, nên lại sai ngươi để ý đến ta. Khi ta ở phường thêu, thấy ngươi có tay nghề giỏi như vậy, liền lấy làm lạ, truyền nhân của Thiên Y tú nương sao lại có thể làm việc trong phường thêu? Ta lên tiếng đòi chuộc ngươi, ngươi liền nhận lời đi theo ta, sau đó ta bị bắt cóc, ngươi vốn dĩ nên tìm đường khác, nhưng lại thông qua Ngu Hồng Ngạc biết được ta lưu lạc nơi đại mạc mà chưa chết, thế là dưới sự dụ dỗ bất chính của đại tỷ ta, ngươi lại theo vào cung. Ngươi sớm đã liệu rằng, ta đương nhiên rồi cũng sẽ vào cung…”

Vân Nương cả kinh, mặt xámtro, toàn thân run rẩy, lùi về phía sau nửa bước tựa vào cửa sổ, nói: “Đó đều chỉ là suy đoán của chủ nhân mà thôi.”

Phó Cẩm Họa lấy ra một chiếc túi thêu, chính là do Vân Nương tự tay thêu, chiếc túi dùng để cất giấu bức thư Phó Cẩm Họa đưa cho Tế Dương vương, Phó Cẩm Họa lạnh lùng vứt lên bàn, nói: “Ngươi tưởng ta thực sự tin rằng Hồng Ngọc là kẻ tiết lộ bí mật sao? Là ngươi, chính ngươi đã tiết lộ tin này, hơn nữa còn cố tình làm rách mấy mũi khâu trên túi, nếu không, với tay nghề của ngươi, đám người đó trừ phi cắt nát túi thêu, nếu không làm sao có thể nhận ra bên trong có giấu bức thư?”

Vân Nương cắt chặt môi, không nói gì nữa, hai tay yếu ớt bám vào một bên, không có lấy nửa lời phản bác.

“Vân Nương, ngươi có phục không? Thư của Ngu Tấn Thanh chắc là trong ngày hôm nay sẽ tới, ta từng chịu ơn chàng, nếu ngươi quả thực là thị nữ của chàng, ta sẽ đưa ngươi vào Kinh Hồng điện, hầu hạ Ngu Hồng Ngạc, cũng coi như là một con đường tốt. Nếu ngươi không phải là thị nữ của Ngu Tấn Thanh, vậy thì ngươi nên hiểu rõ thủ đoạn của ta, cho dù tự làm tổn thương chính mình, ta cũng phải loại bỏ ngươi.”

Vân Nương vội vã quỳ xuống trước mặt Phó Cẩm Họa, do dự nói: “Vân Nương quả thực không phải là thị nữ của công tử.”

Lòng Phó Cẩm Họa chùng xuống, hỏi dồn: “Vậy ngươi là ai?”

“Vân Nương là Bình Vân quận chúa Gia Luật Bình Vân của triều Nguyên Hy, có cha và anh bị Gia Luật Sở Tế giam giữ, cho nên không thể không nghe lệnh hắn đến triều Thương Ly xa xôi này làm gián điệp trong thâm cung.”

Nàng vốn đã đoán ra Vân Nương chắc chắn không chỉ đơn giản là một cô gái tầm thường, có điều không ngờ cô ta lại là quận chúa Bình Vân cao quý của triều Nguyên Hy.

Điều đó đương nhiên khiến Phó Cẩm Họa giật mình, nhưng điều khiến nàng càng ngạc nhiên hơn là, Ngu Hồng Ngạc và Gia Luật Sở Tế cùng nhau mưu đồ đã lâu.

Vậy còn Ngu Tấn Thanh thì sao?

“Gia Luật Bình Vân, nay ta đã biết thân phận của ngươi, tuyệt đối sẽ không giữ ngươi lại bên mình. Nếu ngươi muốn rời khỏi ng, hoặc đến Kinh Hồng điện, ta đều sẽ cố gắng thu xếp cho ngươi.”

Vân Nương suy nghĩ hồi lâu, nói: “Cha và anh tôi đều nằm trong tay Gia Luật Sở Tế, tôi không thể rút lui, dù sống hay chết, tôi đều chấp nhận.”

“Ngươi vẫn quyết ý đến Kinh Hồng điện ư ? Cũng được, ta sẽ thu xếp đưa ngươi qua đó.”

Phó Cẩm Họa lạnh lùng nói, không kinh ngạc cũng không nghi ngờ, quay người bỏ đi.

Đến tối, Chung Ngân Hoàng đến Mặc Họa đường, trong tay Phó Cẩm Họa đang cầm mấy món đồ thêu, tựa như vô tình nói: “Hoàng thượng, Ngu phi sắp lâm bồn, cũng không biết đã sai người chuẩn bị quần áo cho tiểu hoàng tử chưa? Bên cạnh Cẩm Họa có một cung nữ, nghề thêu xuất thần nhập hóa, nếu còn kịp, hãy để cô ấy may vài thứ cho tiểu hoàng tử, cũng coi như tấm lòng của Cẩm Họa.”

Chung Ngân Hoàng nghe xong chỉ khẽ cười, không để ý, Phó Cẩm Họa tùy tiện bỏ mấy thứ đồ thêu xuống, cũng không nói gì thêm.

Chung Ngân Hoàng bưng chén rượu hoa lê của Phó Cẩm Họa lên, nhấm mấy ngụm, chỉ cảm thấy hương thơm lưu lại trong miệng, dư vị lạ thường, nói: “Còn nhớ khi tuyển hoa khôi trong phủ Tế Dương vương, Hoa Ly từng nói tranh vẽ của nàng có phong thái của đế sư Ngũ Huy Tuyền, nàng và Ngũ Huy Tuyền có uyên nguyên thế nào?”

“Bốn tỷ muội nhà họ Phó đều từng được đế sư chỉ dạy, Cẩm Họa tính tình nghịch ngợm, hay quấn lấy đế sư, nhưng cũng không lĩnh hội được điều gì.” Phó Cẩm Họa nói rất ngắn gọn, nhưng lại rất được lòng Chung Ngân Hoàng, điểm người không thích ở Phó Tố Cầm chính là lúc nào nàng ta cũng tự phụ có tài đánh đàn thiên hạ vô song, không hề biết rằng cầm nghệ của Vận phi chẳng kém gì mình.

“Đáng tiếc ân sư đã xa lánh người đời, nếu không, với hùng tài kinh lược của người, lo gì không thu phục được thiên hạ?” Chung Ngân Hoàng ngầm than thở.

“Đế sư cho dù còn ở đây cũng sẽ không giúp hoàng thượng thu phục thiên hạ. Thứ mà người theo đuổi là vạn vật tuần tự sinh ra, tuần tự mất đi, yên ổn trong sự yên ổn của thiên hạ.”

Chung Ngân Hoàng nghe lời Phó Cẩm Họa nói, vỗ tay tán thưởng: “Quả nhiên có phong thái của ân sư, hẳn là nếu ân sư ở đây, cũng sẽ chỉ trả lời trẫm bằng mấy chữ ngắn ngủi thế thôi.”

“Cẩm Họa ngu muội…”

Chung Ngân Hoàng vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh, ra hiệu cho Phó Cẩm Họa ngồi trước mặt, khẽ than: “Thái tử triều Nguyên Hy là kẻ uống sữa báo trưởng thành, hung tàn độc ác, để giữ ngôi thái tử đã phí hết tâm cơ, đem ba mươi vạn binh tấn công biên cương triều ta.”

Phó Cẩm Họa giật mình, đem ba mươi vạn binh ư, Gia Luật Sở Tế quyết đánh đến cùng hay sao? Quan binh trấn giữ ở An Lăng chưa đầy ba vạn, Ngu Tấn Thanh phải dùng cách gì để đối phó trước sự xâm chiếm của quân Gia Luật Sở Tế đây?

Phó Cẩm Họa khẽ nói: “Cẩm Họa ngu muội, không biết điều hoàng thượng vừa nói là có ý gì?”

Chung Ngân Hoàng vỗ vai Phó Cẩm Họa, nói: “Phi tần hậu cung không được can thiệp vào chính sự. Cũng chính là vì nàng từ biên cương trở về, nên trẫm mới huyên thuyên với nàng về chuyện này, tại trẫm, tại trẫm…”

Hai người cười nói vài câu, Chung Ngân Hoàng đang định ngủ lại, liền nghe thấy cung nhân bên ngoài vào báo, nói Trinh phi nương nương đau ngực, bữa tối cũng không dùng, hỏi Chung Ngân Hoàng có cần qua đó xem không.

Phó Cẩm Họa vội đứng dậy, giục Chung Ngân Hoàng mau chóng đi xem.

Đến hôm sau, Chung Ngân Hoàng bãi triều từ Kinh Hồng điện đi ra, lại đến Mặc Họa đường, véo má Phó Cẩm Họa, cười nói: “Trẫm muốn đòi nàng một người, nàng không được tiếc đâu nhé.”

Phó Cẩm Họa trong bụng biết thừa, nhưng vẫn cố tình làm vẻ ngạc nhiên, hỏi: “Hóa ra hoàng thượng hay đến Mặc Họa đường này, là vì ngắm được cung nữ nào đó rồi ư?”

Chung Ngân Hoàng cười ngất, chỉ vào Vân Nương đang cùng Vấn Nhạn thêu quạt trên đình hóng gió trong sân, nói: “Người có nghề thêu tuyệt hảo mà nàng nói hôm qua, là cô ta phải không? Hồng Ngạc muốn mượn cô ta qua bên đó vài ngày, sợ nàng không vui, lại không chịu mất mặt, nên bảo trẫm đi hỏi.”

“Chuyện đó có gì không được !” Phó Cẩm Họa khẽ cười, vẫy tay với Vân Nương, nói, “Lát nữa, ngươi đến Kinh Hồng điện đi. Ngu phi sắp sinh con, ngươi giúp nàng ấy thêu vài bộ quần áo.”

Vân Nương đưa mắt nhanh chóng liếc nhìn Chung Ngân Hoàng, đứng hầu một bên tỏ vẻ hơi xấu hổ.

Hôm đó, mặt trời mùa hè ấm áp, trong Mặc Họa đường, dòng nước trên tòa giả sơn bốc lên hơi nóng, Phó Cẩm Họa nheo mắt, nhìn ra bên ngoài tường cung, thần sắc điềm nhiên, nhưng lại mang vẻ tự tin khó tả, đó là sự tính toán quyết thắng ngoài ngàn dặm, nàng – Phó Cẩm Họa, không thể thua được.

Thanh Thù đứng sau lưng nàng, hỏi: “Cô cứ để cô ta đi như thế sao?”

“Nếu không ta còn có thể làm thế nào đây ? Cái chết của Hồng Ngọc, Lục Châu, hoàng thượng chỉ tưởng rằng chúng ta muốn trừ bỏ tai mắt của kẻ khác, cho nên mới không để tâm, nếu lại thêm một Vân Nương, chỉ e… Cho cô ta đến Kinh Hồng điện, nếu Ngu Hồng Ngạc chịu mở miệng đón nhận cô ta, chứng tỏ nhất định còn có lúc dùng đến Vân Nương, hai người bọn họ hợp mưu, để lộ sơ hở, tính toán sai lầm thì không thể trách chúng ta được.”

“Ngu phi sắp sửa lâm bồn, chúng ta còn phải chuẩn bị cho sớm mới được.”

“Kinh Hồng điện của Ngu Hồng Ngạc như thành đồng vách sắt, cung nữ tầm thường đều không được phép ra vào, cho dù là Tô ngự y cũng phải có thánh chỉ mới có thể ra vào được. Trừ phi, trừ phi hạ thủ trên người bà đỡ.”

Thanh Thù hơi sững người, nhìn kỹ lại Phó Cẩm Họa một lượt, dường như cảm thấy có phần không ổn, định nói gì rồi lại thôi, cuối cùng rời đi sắp xếp.

Bà đỡ và vú em trong hậu cung đều được nuôi dưỡng ở bên ngoài, chỉ khi nào trong hậu cung có phi tần lâm bồn mới được tuyển chọn rồi đón vào trong cung. Thanh Thù phải đi báo tin cho Tế Dương vương, bảo chàng can thiệp vào việc tuyển chọn bà đỡ, cố gắng đưa người của mình vào cung.

Bà đỡ đều được lựa chọn từ những gia đình thân thế trong sạch xung quanh Tuyền Thành, nhà cửa cơ nghiệp đầy đủ, nếu trong quá trình đỡ đẻ xảy ra điều gì sai sót, không chừng còn phải đền cả tính mạng của người thân, cho nên bà đỡ thông thường đều không dám liều mạng.

Tế Dương vương có thủ đoạn của Tế Dương vương, Phó Cẩm Họa không cần phải phí công lo lắng chuyện ấy.

Qua giờ ngọ, trời đang nắng rực rỡ bỗng nhiên nổi gió, mây đen từ xa ùn ùn kéo tới, sấm giật đùng đùng, đất trời chuyển màu, đổ một cơn mưa lớn chưa từng thấy.
Bình Luận (0)
Comment