Hoàng Cung Tư Truyện

Chương 51.2

(17+, không thích hợp cho phụ nữ có thai và người chưa đủ tuổi , bấm qua đi à.Tui không chịu trách nhiệm đâu nha)

"Hoàng...hoàng thượng...ngài ở đây làm gì?Thật đúng lúc quá,tần thiếp cần có việc phải bàn với người"-An Nguyệt không chắc chắn hỏi,tại sao hắn lại xuất hiện ở nơi này?Cô nhanh chóng chuyển sang trạng thái nhu nhược,giọng điệu nhỏ nhẹ yếu ớt nhưng lại làm lòng người phải dao động.Vũ Hiên đế bỗng nhiên nhìn cô chằm chằm,không trả lời trực tiếp cúi xuống ôm cô vào lòng,mặc cô giãy giụamà bế bổng vào bên trong.An Nguyệt hết sức hoảng sợ,không ngừng đẩy hắn ra nhưng lại càng bị siết chặt hơn,đành bất lực bị hắn đem vào , đóng sầm cửa lại không thương tiếc.Ở phía bên ngoài,những cung nhân tuy đang quỳ nhưng cũng có thể nhận ra trên khuôn mặt đang nở rộ nụ cười.

"Ngài làm gì vậy ?Mau buông tôi ra...Á"-An Nguyệt đánh mạnh vào lồng ngực rắn chắc của hắn,cũng không muốn để ý đến lễ nghi phép tắc hay giả vờ thục nữ gì đó nữa,trực tiếp la lên.Không ngờ hắn thế mà lại quăng cô lên giường,bàn tay thành thục nắm lấy một bên cổ tay của cô đưa lên ,xé mạnh cổ tay áo dài ra xem xét điều gì đó, tay kia giữ lại không cho cô ngồi dậy.Cuối cùng hắn lạnh lùng nói:

"Xem ra ngươi vẫn còn chưa có gan để hồng hạnh vượt tường...Lần sau không cho phép được đến gặp bất cứ nam nhân nào nữa,kể cả tam vương gia"

An Nguyệt nghe xong tức giận,ngay lập tức cãi lại:

"Ta nói ,hoàng thượng cao quý ...ngài có vấn đề à?Ngài là gì của tôi mà lại không cho phép tôi hồng hạnh vượt tường gì gì đó?Ngài không có liên quan gì đến tôi cả,trong bản khế ước kia có ghi rõ,hai chúng ta khi còn hợp tác sẽ không có can thiệp gì vào chuyện của nhau.Ngài lấy cái gì để mà ngăn cản tôi?Đáng lẽ lúc này ngài phải ở An Gia cung kia chứ?Ngài mau đi..."-An Nguyệt còn chưa nói hết câu đã bị hắn chặn lại...nhưng lại là bằng miệng của hắn!...Hắn...hắn đang hôn cô!Hai mắt An Nguyệt mở lớn,đôi môi anh đào đã bị chiếm giữ,cô không cam lòng giãy giụa,cắn chặt hai hàm răng.Hắn nhíu mày kiếm,dùng sức bóp cằm nhỏ của cô,tiếp tục mạnh mẽ hôn,An Nguyệt bị đau, đành chịu bất lực hé răng để lưỡi hắn len lỏi vào cuốn lấy lưỡi thơm tho của cô day dưa ,qua hồi lâu vẫn không có dấu hiệu dừng lại mà ngày càng dồn dập hơn.An Nguyệt mềm nhũn dựa vào người hắn,cơ thể của cô cũng đang nóng lên,động tác cũng dừng lại.

Bỗng nhiên nụ hôn ngừng trong giây lát,An Nguyệt thở ra tưởng mình đã thoát rồi,ngờ đâu hắn lại dùng một lực nắm giữ hai cổ tay nhỏ bé của cô mà đặt lên phía trên đầu,tháo đai lưng bằng lụa ra trói chặt lại.Lý trí của cô ngay lập tức quay trở về,bùng lên,An Nguyệt hét to :

"Tránh xa tôi ra,không được,buông ra đi...không"

Vũ Hiên đế cười lạnh,đôi mắt phượng thâm trầm hiện lên ánh lửa,hắn càng giữ chặt cô hơn,xoay người leo lên giường áp đến phía trên người cô.

"Lần này trẫm sẽ không để nàng thoát được đâu,bản giao ước kia trẫm đã cho người mang đi tiêu hủy .Trẫm sẽ không để nàng rời khỏi trẫm một bước nào nữa,ngoan ngoãn nghe lời đi."-Hắn hạ giọng ôn nhu nói,bỏ qua những động tác đấm đá không ngừng của An Nguyệt,tàn nhẫn dùng một tay xé rách từng lớp áo cô mặc trên người,cuối cùng lộ ra chiếc yếm màu lam tuyệt đẹp.Làn da trắng như bạch ngọc của An Nguyệt ửng hồng run rẩy giữa không khí , thân thể nhỏ nhắn lọt thỏm trong ngực của nam nhân bên trên,hai khỏa tròn phập phồng dưới lớp áo yếm làm cô trở nên vô cùng mị hoặc...Những thứ này cũng đủ để bất cứ nam nhân nào phải mê luyến.

"Tôi nói buông ra mà,đừng làm nữa..."- An Nguyệt có thể cảm nhận được chính mình sắp đi đến giới hạn rồi,e là sẽ không chịu được nữa.Những chuyện này cũng là phản ứng sinh lý bình thường của cơ thể,cô làm sao mà có thể không phản ứng được?Tuy mang tư tưởng hiện đại không đặt nặng vấn đề trinh tiêt,huống hồ gì cô cũng là phi tần của hắn...Nhưng mà không lẽ lại vô lý như vầy sao? Mọi người ơi, cứu tớ với...

Thứ che đậy cuối cùng trên người cô cũng bị quăng xuống: mảnh vụn,quần áo,tiết y rơi vãi trên mặt đât. Hắn cởi y phục trên người ra, để lộ lồng ngực rắn chắc màu đồng, còn có những vết sẹo do luyện tập võ thuật .Vũ Hiên đế dùng một tay bắt hai chân thon dài của cô nắm lại đưa lên cao, không cho chuyển động, khuôn mặt tuấn lãng phía trên cúi xuống một bên ngực ,ngậm lấy viên anh đào đỏ xinh xắn,môt tay xoa nắn bên còn lại.An Nguyệt cố cắn môi để không phải bật ra tiếng rên rỉ, lại bị Kỳ Nhật bắt ép hé ra, động tác trên tay đổi lai,đặt một nụ hôn lên khe núi khêu gợi.

" A ..a.. đừng mà...a..dừng lại...a"- Tiếng rên cuối cùng cũng không thể nén được thốt ra bên ngòai.An Nguyệt cũng phải đỏ mặt, cô không ngờ giọng điệu của cô lại kiều mị như vây... lại một trận nóng bỏng ập tới , hắn đặt lên môi cô một nụ hôn sâu,tay len xuống u cốc thần bí.

" Không..ưm...a..."- Thấy tuyến phòng thủ cuối cùng sắp bị đọat mất,An Nguyệt ra sức cuối cùng cố che đậy. Vũ Hiên đế quýêtkhông để cô trốn thóat,len người vào giữa hai chân cô,môi mỏng ngậm lấy vành tai nhỏ , thì thầm:

"Nàng đừng mong có thể thóat được trẫm, nàng mãi mãi là của trẫm" - Nói xong dùng sức đẩy mạnh vào bên trong...đau đớn ập tới bất ngờ...

"A !"

Đêm tối mờ ảo, ánh sáng từ những chiếc đèn treo bên ngoài cửa soi rọi mơ hồ nhìn thấy cảnh xuân mê người bên trong.Thoáng chốc lại nghe tiếng thở dốc và tiếng nức nở xin tha tội, kéo dài đến tận canh ba mới dừng lại.Cung nhân đứng trước cửa nghe những tiếng kiều nhuyễn kia đều phải đỏ mặt. Ngay cả vầng trăng trên cao phải xấu hổ nép mình vào sau rèm mây.


TG :* khóc ròng* Mọi người thứ lỗi cho kẻ viết H tệ là ta đây a.Ta phải tìm những từ ngữ tế nhị nhất để diễn tả....Thưc ra ta còn rất trong sáng aaaaaa.....
Bình Luận (0)
Comment