Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 36

Thân phận của quản gia



Bởi vì chuyện Triệu phụ té xỉu mà tất cả hạ nhân đều không chỉ không được lĩnh tiền thưởng, còn bị Triệu Du Vân nổi giận đùng đùng phạt đứng năm canh giờ dưới nắng. Hoa Liên Sinh vô tội vốn trọng thương mới khỏi, thân thể suy yếu, lại còn thành thành thật thật đi theo chịu phạt. Vừa đứng một cái, chưa được canh giờ đã váng đầu hoa mắt, sau đó nhanh chóng trở thành người thứ hai ngất xỉu.

An trí Hoa Liên Sinh xong, lại gọi Vương thái y tới kiểm tra tỉ mỉ một phen, lúc này Long Việt Băng mới yên tâm, cùng Triệu Du Vân về phòng.

“Ngươi có định nói cho ta biết Vượng Tài kia là ai không?”

Triệu Du Vân khép cửa phòng, xoay người lại hỏi.

“Cái này… Du Vân a…” Long Việt Băng dừng một chút, hơi khó nói “Bất luận thế nào, ngươi nhất định phải tha thứ ta , bao dung ta, thông cảm ta, hiểu cho ta…”

“Nói đi.”

“…Kỳ thực hắn chính là Hoa Liên Sinh đang bị các ngươi phát lệnh truy nã.”

“A…” Triệu Du Vân nhất thời không biết phản ứng thế nào, hỏi lại “Ngươi nói lại xem hắn là ai cơ?”

“Hoa Liên Sinh…”

“. . .”

Triệu Du Vân lặng yên trong chốc lát, nhếch khóe miệng cười như không cười “Tìm cả nửa buổi… người ta muốn bắt hóa ra lại ở trong nhà mình a…”

“Du Vân, kỳ thực ta…”

“Ngươi biết ngươi làm gì sai rồi sao?” Triệu Du Vân ngắt lời hắn “Gia quy điều thứ tám, không được vi phạm đạo nghĩa võ lâm; gia quy điều thứ mười, làm người phải thành thực khiêm tốn; gia quy điều thứ mười ba, không được lui tới với tam giáo cửu lưu nhân sĩ… Ngươi đi ra trước cửa nhà quỳ ba ngày cho ta rồi mới được về.”

“Du Vân… đừng nghiêm túc như thế có được không?” Long Việt Băng vội vã ôm lấy Triệu Du Vân “Ta thề, sau này mỗi câu ta nói với ngươi đều là nói thật.”

“…Ta cũng không phải là muốn trách cứ gì ngươi.” Triệu Du Vân ngừng một hồi, chậm rãi mở miệng nói “Tuy rằng ngươi tin Hoa Liên Sinh vô tội, thế nhưng chuyện đó rốt cuộc có phải sự thực hay không không có bất cứ ai có thể chứng minh, nếu như hắn đột nhiên…”

“Chuyện đó ngươi có thể yên tâm… bởi vì Hoa Liên Sinh đã mất trí nhớ rồi.”

“Mất trí nhớ rồi?” Triệu Du Vân có chút giật mình mà ngẩng đầu “Đó là sự thật?”

“Đúng vậy.” Long Việt Băng gật đầu, tỉ mỉ kể lại tình huống “Buổi tối mà Lâm Hoàn chết, Hoa Liên Sinh thân chịu trọng thương ngã vào cửa sau nhà chúng ta, Vương đại phu thật vất vả mới có thể kéo hắn về từ quỷ môn quan, thế nhưng hắn đã mất đi toàn bộ ký ức… Hơn nữa chiêu thức mà hắn trúng, cực kỳ giống với chưởng mà Lâm Hoàn trúng. Ngươi ngẫm lại xem, đêm Lâm Hoàn chết, trên dưới Lâm gia không có bất cứ ai nhìn thấy bản thân Hoa Liên Sinh, bọn họ đều là dựa vào việc bí kíp thất tung và đóa liên hoa bằng đồng dưới đất, mới phán đoán Lâm Hoàn là bị Hoa Liên Sinh giết chết. Nếu thực sự là như vậy, sao Hoa Liên Sinh lại bị thương? Càng không cần phải nói là bị nghiêm trọng tới mức suýt thì mất mạng.”

“Hoa Liên Sinh là bị chính đồng bọn của mình lợi dụng xong diệt khẩu, hoặc là hắn căn bản không liên quan tới chuyện này, hoàn toàn là do người khác giá họa?” Trong lòng Triệu Du Vân dấy lên nghi ngờ.

Long Việt Băng thần sắc ngưng trọng lắc đầu “Có lẽ cả hai đều không phải.”

“Đều không phải?”

“Ừm. Lấy nhận thức của ta với Hoa Liên Sinh ra xem xét… về phần ta và hắn từ lúc nào có giao tình thì ngươi cũng đừng truy cứu nữa… Ta nghĩ Hoa Liên Sinh không giống như là một người dễ dàng bị Nguyệt Linh giáo mua chuộc. Hắn không có người quen, sống tự do tùy tính, vô câu vô thúc (không gì trói buộc), tất cả mọi việc hắn làm đều là vì bản thân, chọn thâu đạo mà sống cũng là vì như vậy, vậy nên ta cho rằng khả năng thứ nhất là không thể. Khả năng thứ hai thì… hắn hẳn là cũng không phải hoàn toàn không liên quan tới chuyện này.”

Long Việt Băng lấy từ giá sách trong phòng ra một quyển sách hơi mỏng, đưa cho Triệu Du Vân.

“Chí ít, việc hắn trộm cái này là thật. Đây là phát hiện được từ trên người hắn, bản bí kíp của Lâm gia đêm đó thất tung.”

“Thế…” Triệu Du Vân bối rối nhìn bản 《 Ngự Nguyệt tâm kinh》 trên tay y, “Thế nên làm thế nào bây giờ?”

“Hiện tại có thể tin tưởng rằng, Hoa Liên Sinh nắm giữ mấu chốt của sự việc, mà hắn rất có thể bị người truy sát. Vậy nên ta mới tạm thời giấu hắn trong nhà, đến khi nào hắn khôi phục ký ức, chân tướng sáng tỏ mới thôi.”

“Làm như vậy quá nguy hiểm.” Triệu Du Vân nhíu lại đôi mày tú lệ.

“Du Vân.” Long Việt Băng nâng mặt đối phương lên, lấy ngón tay chậm rãi mơn trớn lông mày “Ngươi là nghĩ ta làm vậy sẽ khiến ngươi phải xấu hổ với lập trường của mình, hay là ngươi trước sau vẫn cho rằng Hoa Liên Sinh là một nhân vật nguy hiểm?”

Triệu Du Vân lắc đầu, nhẹ giọng nói “Ta tin ngươi. Thế nhưng, ta lo lắng Hoa Liên Sinh sớm muộn cũng bị người ta phát hiện, hiện tại các đại môn phái đều đang hỗ trợ truy tìm tung tích của hắn, mùng tám tháng sau còn tổ chức võ lâm đại hội, quần hùng hội tụ, trong nhà tất sẽ có nhiều người ra vào, ngươi có thể làm cho thân phận hắn không bại lộ sao?”

“Cảm tạ ngươi đồng ý tin tưởng ta.” Long Việt Băng không nhịn được hôn Triệu Du Vân một chút, mỉm cười nói “Cái này ta sẽ tận lực nghĩ biện pháp. Cùng lắm thì cho hắn uống thêm chút thuốc, để hắn ngủ qua mười ngày đó.”

“Sẽ chết vì uống thuốc đó…”

“Hay là không ngừng thưởng nắm đấm để che giấu diện mạo vốn có của hắn?”

“Mắt sẽ bị uýnh mù mất…”

“Giam hắn trong sài phòng?”

“Người ta sẽ phát điên…”

Triệu Du Vân cũng nghe không nổi nữa, vì vậy kiến nghị “Cho hắn mang mặt nạ, bảo hắn ít ra phía trước là được.”

“Đúng, ngươi thật thông minh.” Long Việt Băng lại thơm trộm một cái, thâm tình nói nhỏ “Kỳ thực, còn có một việc… ta nghĩ phải tự mình nói với ngươi.”

“Chuyện gì?”

“Thân phận thực của ta… không cần phải tiếp tục che giấu ngươi nữa.”

“Ngươi…”

Triệu Du Vân nhìn đôi mắt thâm thúy của Long Việt Băng, có vẻ muốn nói lại thôi.

“Kỳ thực, Nhạc Băng vốn không phải tên ta…”

Thanh âm trầm thấp hoa lệ lay động trong căn phòng an tĩnh. Đây là một quyết định cực kỳ quan trọng lại khó khăn không gì sánh được, nhưng vì người yêu, y hạ quyết tâm cuối cùng.

“Tên thật của ta là… Long Việt Băng.”

Sau khi nói ra khỏi miệng, mới phát hiện trong phòng an tĩnh tới đáng sợ.

Hít sâu một hơi, Long Việt Băng duy trì nụ cười yếu ớt như cũ.

“Hiện tại ngươi đã rõ chưa… Du Vân. Lừa ngươi là ta sai, thế nhưng ta hy vọng ngươi có thể hiểu. Trong chuyện này, còn có một cố sự rất rất dài, một chốc không nói rõ được…”

Chỉ thấy Triệu Du Vân chớp mắt vài cái, sau đó nói ra một câu không tưởng tượng nổi:

“Long Việt Băng là ai a?”

Thân thể Long Việt Băng nghiêng một cái, thiếu chút nữa thì ngã xuống đất.

“Du Vân… ngươi không phải là đang nói giỡn đó chứ?” Lẽ nào hắn làm võ lâm minh chủ tới tận tâm tận trách, thế cho nên hoàn toàn không biết gì về quốc sự?

“Ta đương nhiên cũng không phải là nói giỡn.” Môi mỏng cong thành một đường cong tuyệt vời, trong ánh mắt hàm chứa đầy ôn nhu “Chuyện quá khứ hết thảy đều không đáng truy cứu… Ngươi hiện tại, chỉ là quản gia của ta.”

“Du Vân.”

Đó đại khái là câu nói bất ngờ nhất đồng thời cũng êm tai nhất sau khi nói ‘Thích’ mà y từng nghe qua. Trong lòng bị tâm tình mừng như điên chiếm giữ, Long Việt Băng hôn Triệu Du Vân thật sâu, mãi đến khi đối phương không thể hô hấp, tiếng kháng nghị truyền tới liên tiếp, mới lưu luyến buông tha cho người trong lòng.

Hóa ra cũng không phải là hoàn toàn không biết gì cả… Mà là, mình đã có được sự lượng thứ đáng quý rồi.
Bình Luận (0)
Comment