Hoàng Đế Bụi Đời Và Minh Chủ Đầu Gỗ

Chương 57

Vở kịch



Sau khi thương lượng thỏa đáng với Bạch Diêu xong, Long Việt Băng rất nhanh về tới bên Triệu Du Vân. Ngay khi Mộ Dung Phi không để mắt tới, họ âm thầm tiến hành kế hoạch. Mặc dù chuyện ba mươi năm trước thật sự là võ lâm chính phái có lỗi với Mộ Dung gia, nhưng bọn họ tuyệt đối không thể mở mắt nhìn nhiều người như vậy phải tuẫn táng vì Mộ Dung Yêu.

Oan oan tương báo bao thuở rồi…

Ba mươi năm trước, Nguyệt Linh giáo giáo chủ Bạch Thánh làm mưa làm gió,  nguy hại võ lâm bỗng thân nhiễm trọng tật, thường thường thổ huyết không ngừng, giáo đồ tìm kiếm danh y linh dược khắp nơi, nhưng trước sau vẫn không thấy có chuyển biến tốt đẹp. Cuối cùng, bọn họ để mắt tới Mộ Dung Yêu.

Mộ Dung gia thân là một trong võ lâm tam đại danh gia, đương nhiên không thể chữa trị cho ma đầu mà người người trên giang hồ nói tới đều biến sắc, vậy nên kiên quyết từ chối. Giáo đồ thấy bệnh tình Bạch Thánh càng ngày càng nặng thêm, liền sát hại thê tử và phụ mẫu của Mộ Dung Yêu, cũng đem tính mạng người kế thừa ra uy hiếp, cưỡng ép Mộ Dung Yêu phải xuất mã. Nguyệt Linh giáo thủ đoạn ác độc làm cho người ta phẫn nộ, võ lâm các phái sợ dính lấy họa, thái độ lạnh nhạt lại khiến trái tim lạnh lẽo. Mộ Dung Yêu rơi vào đường cùng, đành phải thống khổ đáp ứng, không ngờ ông gật đầu, lại chính là đưa họa sát thân tới cho chính mình…

Bạch đạo nhân sĩ không cần nghi ngờ chính là ích kỷ. Bọn họ không dám tùy tiện chọc vào Nguyệt Linh giáo lúc đó cường đại không gì sánh được, cũng không hy vọng Bạch Thách ý nghĩ khôn khéo, võ nghệ siêu quần kia có thể tiếp tục sống trên đời này. Ân Lục Phong, Chu Mặc Nham, còn có bảo chủ Uy Thiên bảo lúc đó là Chu Luân sau khi bí mật hội nghị cùng vài người thế lực lớn đứng đầu, cuối cùng quyết định gạt Triệu Minh Tuyền, tự ý phái Lâm Hoàn ám sát Mộ Dung Yêu, sau đó thuận tiện đổ tội lên đầu Nguyệt Linh giáo.

Bi kịch cứ vậy xảy ra. Lâm Hoàn thành công giết chết Mộ Dung Yêu, Bạch Thánh bị Trì Thiên Bằng đánh rơi xuống vách núi, Nguyệt Linh giáo bạo phát nội loạn…Sự phồn thịnh của Nguyệt Linh giáo từ đó về sau không còn tồn tại nữa, nhân sĩ bạch đạo đạt được mục đích, nhưng trong lúc vô tình, tạo nên một con quỷ phục thù…

Bởi vì bọn họ không biết, có một vài bí mật, trước sau cũng không thể giấu được.

Lúc chính ngọ, hành tung của dư đảng Nguyệt Linh giáo bị bại lộ, lúc bọn chúng chuẩn bị len lén hạ sơn, bị các đệ tử Võ Đang phát hiện.

Quần hùng toàn thể xuất động, phái một bộ phận cấp tốc phong tỏa đường xuống núi, còn lại phụ trách  tiêu diệt dư đảng.

Lúc Mộ Dung Phi lại một lần nữa nhìn thấy Bạch Diêu, hắn phát hiện sắc mặt đối phương tựa hồ không bình thường, có lẽ là so chiêu với Triệu Du Vân bị thương… Dưới đáy lòng Mộ Dung Phi âm thầm cười nhạt.

Môi Bạch Diêu không có huyết sắc, thái độ nhưng vẫn cứng rắn như cũ, hắn hất đầu, cao ngạo nói “Cho dù là các ngươi cùng tiến lên cũng không có vấn đề gì.”

Triệu Du Vân và Chu Thanh Văn liên thủ phóng về phía Bạch Diêu. Huyễn Tuyết đao pháp biến hóa khó lường và Lẫm Nguyệt kiếm pháp cực nhanh cực chuẩn tuy rằng chưa nói tới có thể phối hợp gì, nhưng đã uy lực kinh người. Thân ảnh tuyết trắng của Bạch Diêu giữa sự cắn xé truy đuổi của hai nhánh ngân xà rất nhanh liền vũ động, có một loại mỹ cảm quỷ dị.

Một mình ứng phó với hai đại cao thủ đối với Bạch Diêu mà nói có chút cật lực, nhất là trong đó còn có Triệu Du Vân người mà hắn không phân được cao thấp. Mộ Dung Phi lạnh lùng nhìn động tác có hiện chút hoảng loạn của Bạch Diêu, cùng đợi tử kỳ của hắn.

U Huyền thần chưởng.

Một chiêu kinh khủng đó đánh vào trên người Chu Thanh Văn, hắn trong nháy mắt mất hết sức chiến đấu, nặng nề rơi xuống đất, giãy dụa vài lần nhưng vẫn không thể đứng dậy. Mộ Dung Phi cùng vài thủ hạ đệ tử ở phía sau vốn nên tiến lên cứu trợ lại không hề động đậy.

Bạch Diêu tuy rằng giải quyết thành công một trong hai người, nhưng Triệu Du Vân đã biến đổi chiêu thức trong lúc hắn đánh trúng Chu Thanh Văn, dùng một loạt chiêu còn nhanh hơn mạnh hơn cả Ảnh Vũ kiếm pháp hướng về phía Bạch Diêu.

Tất cả những điều đó chỉ phát sinh trong nháy mắt.

Bạch Diêu chậm rãi ngã xuống, hồng huyết nhiễm đỏ cả y sam khiết bạch của hắn, nhìn thấy mà giật mình đồng thời lại cho cảm giác không thực.

Rất nhanh, Triệu Du Vân lại bồi thêm vài kiếm. Lúc đó, Bạch Diêu đến động cũng không động nữa.

“Hắn đã chết.”

Triệu Du Vân vẻ mặt trầm tĩnh, thanh âm nhưng mơ hồ lộ ra uể oải. Hắn khom lưng, cẩn thận kiểm tra trạng huống của Bạch Diêu.

“Giáo chủ ──!”

Tả hộ pháp kích động la lên bi thống khiến tất cả giáo đồ ở đó đều trở thành kinh cung chi điểu. Ân Lục Phong nhân cơ hội này một kiếm chém ngã tả hộ pháp đã mất đi chiến ý. Chu mặc Nham cũng nhân đó đem hữu hộ pháp đang phân tâm nghiêm trọng áp trên mặt đất.

Còn lại không nhiều đệ tử Nguyệt Linh giáo lắm, nhất thời giống như rắn mất đầu chạy tán loạn, bạch đạo nhân sĩ từ lâu đã phong tỏa lối ra, sau một hồi đuổi bắt, dễ dàng khiến bọn họ từ bỏ phản kháng.

“A di đà phật…”

Sau khi trận chiến hỗn loạn này kết thúc, Minh Kính đại sư phát ra một tiếng thở dài.

“Những người còn lại nên xử lý như thế nào, toàn bộ do Triệu minh chủ định đoạt.”

Triệu Du Vân trầm tư một hồi, than nhẹ “Theo ý kiến của tại hạ, những người này… còn…”

Lời còn chưa dứt, sắc mặt Triệu Du Vân bỗng trở nên khó coi, thanh âm cũng dần chuyển nhược.

“Ta… sao toàn thân lại vô lực…”

Hắn đè lại trán, nhưng tựa như vô pháp khống chế tình trạng choáng váng xụi lơ khắp toàn thân, cuối cùng nhắm mắt lại, yếu ớt ngã xuống.

“Du Vân…”

Long Việt Băng đang muốn tiến lên đỡ lấy hắn, nhưng bước chân của chính mình cũng đột nhiên trở nên bất ổn, kiệt lực chống đỡ được vài cái, ngã xuống bên cạnh Triệu Du Vân.

“Đây là có chuyện gì… ?”

Người ở đó đều hai mặt nhìn nhau. Thấy người chung quanh liên tiếp ngã xuống, mới giật mình phát giác đại sự không ổn, đáng tiếc là đã quá muộn, tự thân bọn họ cũng dần dần bị một loại cảm giác vô lực chiếm lấy…

Nơi ấy trống trải, chỉ còn lại đám đệ tử Mộ Dung gia và một số ít giáo đồ Nguyệt Linh giáo may mắn còn sót lại, bị vây trong trạng thái mờ mịt.

Mấy nhi tử của Mộ Dung Phi cũng không che giấu nổi cuồng hỉ trong lòng nữa, đều chạy về phía phụ thân của họ, hô to:

“Rốt cuộc chúng ta thành công rồi!”

Không như họ, Mộ Dung Phi thân là người sắp đặt nhưng không có bày ra biểu hiện vạn phần mừng rỡ. Hắn lãnh tĩnh mỉm cười, trong nụ cười mơ hồ mang theo một chút gì đó thê lương:

“Thanh Thì.” Hắn phân phó cho con trưởng của mình “Con đi bảo mọi người tới đây.”

“Dạ.”

Mộ Dung Thanh Thì nhanh chóng xoay người ly khai.

Mộ Dung Phi nhẹ nhàng mà cười, từng bước một đi tới bên cạnh thi thể Bạch Diêu, châm chọc nói:

“Bạch giáo chủ… không ngờ tới ngài cũng có ngày này a…”

Mộ Dung Phi giơ chân đạp nhẹ vài cái, thấy Bạch Diêu bất động chẳng hề có cảm giác sinh mệnh, không khỏi cất tiếng cười lớn.

“Phụ thân… Ngày hôm nay, những kẻ làm hại chúng ta âm dương lưỡng cách sẽ trở thành bồi táng cho người! Mộ Dung gia từ nay về sau nhất thống giang hồ ── ha ha ha ha ha…”

“Cha…!”

Xa xa bỗng nhiên truyền tới âm thanh lo lắng của Mộ Dung Thanh Thì. Mộ Dung Phi nhìn lại, con trưởng của hắn đang chạy trở lại, trên mặt mang vẻ hoang mang rối loạn.

“Không… không ổn rồi! Những thủ vệ của Cái Bang Võ Đang… bọn họ căn bản không có trúng nhuyễn cân tán… hơn nữa chế ngự hết người của chúng ta rồi…!”

“Cái gì?!”

Mộ Dung Phi nhíu lại đầu mày, đang muốn đi thăm dò thực hư, đột nhiên cảm giác mắt cá chân bị một lực đạo rất mạnh kéo lại, cúi đầu xuống nhìn…

Con ngươi băng lãnh của Bạch Diêu, đang lóe ra sát ý tuyệt mỹ.

“Ngươi không chết?!”

Mộ Dung Phi hét to một tiếng như thấy quỷ. Bạch Diêu cấp tốc phóng người lên, lấy thân thủ mẫn tiệp mà Mộ Dung Phi tuyệt đối không tưởng tượng được để đánh một chưởng vào đầu vai. Mộ Dung Phi thấy thân thể bay ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất, miệng phun tiên huyết.

Dáng vẻ Bạch Diêu căn bản là không giống bị trọng thương. Hắn bị lừa rồi.

“Mộ Dung Phi, ngươi lừa dối bản tọa lâu như vậy, hiện tại nên là lúc trả giá.”

“Bạch giáo chủ! Chờ một chút!”

Mắt thấy Bạch Diêu muốn một chưởng chấm dứt tính mệnh Một Dung Phi, Triệu Du Vân vội vã đứng dậy ngăn lại.

“Hãy buông tha cho hắn đi, hắn dù sao cũng là vì hướng chúng ta báo thù cho nên mới…”

“Ta… vậy mà lại…”

Mộ Dung Phi trừng lớn hai mắt, tuyệt vọng nhìn cả đám người từ mặt đất đứng dậy, bắt lấy tất cả đệ tử của hắn. Ân Lục Phong, Chu Mặc Nham, Chu Thanh Văn, Minh Kính… Hóa ra bọn họ không có trúng nhuyễn cân tán… Hóa ra kết quả là, mình mới là người bị lừa…

Đây là vở kịch hắn dàn dựng công phu… thế nhưng diễn tới màn cuối, hắn mới nhất thời phát giác mình đã vô pháp tiếp tục khống chế hành vi của diễn viên…

“Cha…”

Thanh âm cay đắng mà bi ai này, đến từ người vừa mới tới, từ xa xa nhìn thấy tất cả – Mộ Dung Thanh Vũ.
Bình Luận (0)
Comment