Hoàng Đế Keo Kiệt - Cây Mọng Mước Thích Ăn Thịt

Chương 2

7.

Mọi chuyện dần trở nên kỳ quái.

Không có cung nhân nào có thể cưỡng lại sự cám dỗ được tự mình chọn chủ tử cả.

Chỉ trong vòng một canh giờ, đã bán được ba ngàn phiếu.

Bàn tính vàng của Tạ Lâm Giản sắp bắn ra tia lửa rồi.

Khoảng mười giờ, tuyển tú chính thức b.ắ.t đầu.

Theo lệ thường, vòng đầu tiên phải do Nội vụ phủ kiểm tra gia thế, vóc dáng, dung mạo, chứ không phải như bây giờ.

Các tú nữ tranh nhau cam đoan rằng sau khi vào cung nhất định sẽ không n g ược đ ã i cung nhân.

Tiểu thư nhà thừa tướng che miệng cười: “Nếu thần nữ được tiến cung, nhất định sẽ đối xử tốt với hạ nhân, tuyệt đối không đ á n h m ắ n g cung nhân tùy tiện.”

Thiên kim phủ tướng quân vung roi: “Bất kỳ ai trong cung của ta, nếu ra ngoài bị b.ắ.t n.ạ.t, ta nhất định sẽ đòi lại công bằng!”

Tiểu thư nhà thủ phú tùy tay móc ra mấy lượng bạc vụn từ trong túi: “Thần nữ không có gì quý giá, chỉ có mấy lượng bạc vụn này, chỉ cần là người trong cung của ta, ta sẽ trợ cấp thêm một lượng bạc mỗi tháng.”



Cuộc chiến đã b.ắ.t đầu rồi.

Ta thấy mắt của các cung nhân đều sáng lên.

Tạ Lâm Giản ở bên cạnh lải nhải với ta: “Khê Khê, nàng xem, việc này làm thế, có phải rất tốt không.”

“Rất tốt.” Ta chọc chọc vị ngự tiền tổng quản bên cạnh, “Vị tiểu thư nhà thủ phú này, ghi lại, sau này ta sẽ đến thăm hỏi nhiều hơn.”

“… Vâng, Khê cô cô.”

Đang náo nhiệt, bỗng nhiên phía dưới truyền đến một giọng nói: “Những gì các tỷ tỷ nói, ta đều không tán thành.”

Ồ hố.

Phá đám à?

Ồ hố.

Nữ chính.

8.

Ngự Hoa Viên vốn đang náo nhiệt bỗng chốc im lặng.

Các tú nữ đã phát biểu trước đó đều nhìn về phía Diệp Hân Nhiễm, muốn xem nàng ta có thể nói ra lời kinh thế hãi tục gì.

Nữ chính cảm nhận được áp lực xung quanh, nhưng không hề để tâm, chỉ nhìn chằm chằm Tạ Lâm Giản ở phía trên.

“Những gì các vị vừa nói, đối với cung nhân cũng chỉ là sự bố thí nhỏ nhoi mà thôi.”

Đừng dẫm lên nữa, người ta sắp dùng ánh mắt hình viên đạn g i ê c c h ê c ngươi rồi đấy.

Nữ chính làm như không biết, tiếp tục nói: “Điều mà cung nhân thực sự cần, là nhân quyền, con người sinh ra bình đẳng, cung nhân cũng là con người, tại sao lại phải làm những công việc hầu hạ người khác.”

Im lặng, không ai nói gì.

Nữ chính bằng sức lực của một mình mình đã nâng cuộc tuyển tú này lên một tầm cao mới.

Tạ Lâm Giản dường như có chút hứng thú, hắn ngồi thẳng dậy, hỏi: “Vậy theo ngươi, nên làm thế nào?”

Tuyển tú đến đây, Tạ Lâm Giản mới lần đầu tiên lên tiếng, mọi người nhìn Diệp Hân Nhiễm với ánh mắt càng thêm nóng rực.

Nữ chính càng thêm phần tự tin: “Theo thiển ý của thần nữ, đương nhiên nên bình đẳng. Trong cung của thần, không có phân biệt chủ tớ, mọi người đều là người một nhà, thần không cần người hầu hạ, có thưởng cùng nhau chia, có phạt cùng nhau chịu.”

Nói hay lắm.

Lời vừa dứt, cung nhân bên cạnh nàng lập tức tản ra.

Không phiếu nào.

9.

Trong nguyên tác, nữ chính về sau nhờ vào quan niệm bình đẳng mà thu phục được một đám cung nhân, trong cung ai gặp cũng phải khen một câu.

Vậy vấn đề là, tại sao không có phiếu nào.

“Chát!”

Tạ Lâm Giản vỗ vào sau đầu ta: “Lộc Khê cô cô đang nghĩ gì vậy?”

Ta thuận thế kéo tay áo hắn, để hắn ngồi xuống: “Người còn nhớ vị tiểu thư nhà họ Diệp vừa rồi không?”

Nữ chính, Diệp Hân Nhiễm.

Tạ Lâm Giản lắc đầu: “Không nhớ.”

Ta suy nghĩ một chút, đổi cách hỏi: “Chính là người vừa rồi không có phiếu nào ấy.”

“Ồ, nàng ta à.” Tạ Lâm Giản thờ ơ nói, “Thật là một kẻ ngu ngốc, chỉ riêng cây trâm trên đầu nàng ta, ước chừng cũng phải năm ngàn lượng bạc, ăn uống sử dụng, cái nào không phải là mỡ m á u của dân, vậy mà còn lớn lối nói chúng sinh bình đẳng, nàng xem có ai tin không?”

Nữ chính giàu có như vậy sao?

Trong nguyên tác, nữ chính rõ ràng chỉ là một thứ nữ, thứ nữ… có thể dùng trâm năm ngàn lượng sao?

Tạ Lâm Giản tiếp tục nói: “Hơn nữa, nàng ta nói không cần người hầu hạ, vậy cung nữ thái giám trong cung phải làm sao, đều đuổi ra khỏi cung à?”

Có lý đấy.

Nhưng mà, lẽ ra trong cốt truyện, khi nữ chính xuất hiện thì các nhân vật phụ phải đồng loạt giảm trí thông minh mới đúng chứ.

Ta nghi hoặc nhìn Tạ Lâm Giản, hắn dường như thật sự rất chán ghét nữ chính.

Trong một lúc ta cũng không biết nên tự hào vì Tạ Lâm Giản không bị giảm trí thông minh, hay là nên lo lắng vì cốt truyện đi lệch hướng.

Suy đi tính lại, vẫn phải đẩy cốt truyện thêm một chút nữa.

May mà nữ chính có tiền, sau khi bị loại ở vòng sơ tuyển thì trực tiếp nộp tiền để vào vòng hồi sinh.

Theo cốt truyện gốc, vốn dĩ nữ chính ngốc bạch ngọt không nổi bật trong buổi tuyển tú vì lạc đường vào Ngự Hoa Viên, đã gặp gỡ nam chính, được nam chính nhìn bằng cặp mắt khác.

Vì vậy ta nói với Tạ Lâm Giản: “Bệ hạ, nên đi dạo Ngự Hoa Viên rồi.”

Tạ Lâm Giản giật mình.

Hắn nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, nhìn ta, lại nhìn quyển sổ sách trong tay: “Trẫm gãy chân rồi.”

Buồn cười c h ê c mất.

“Người đâu, mang xe lăn tới.”

10.

Trong Ngự Hoa Viên.

“Khê Khê à.” Tạ Lâm Giản ngồi trên xe lăn, quay đầu nhìn ta, “Nàng có nóng không?”

Nóng, nóng c h ê c đi được.

Nhưng ta không thể nói.

“Cũng tạm, Bệ hạ người đã lâu không ra ngoài, thân thể đều suy nhược rồi.”

“Nhưng mà Khê Khê.” Hắn đầy mặt ngây thơ, trong sự ngây thơ lại lộ ra một chút tàn nhẫn, hắn nói, “Nàng trôi hết phấn trang điểm rồi.”

Ta cố nén cơn giận muốn đẩy hắn xuống hồ sen, nghiến răng cười nói: “… Người nhìn nhầm rồi.”

“Không có đâu.” Tạ Lâm Giản đưa tay quẹt lên mặt ta, “Nhìn xem, phấn rơi hết trơn rồi.”

Trời đ á n h thánh đ â m, sao nữ chính còn chưa xuất hiện vậy?

Thôi không sống nữa, hôm nay dù có bị kết tội hành thích vua, ta cũng phải đẩy Tạ Lâm Giản xuống hồ cho mát mẻ một chút.

Tiếc là tay còn chưa kịp dùng sức, đã thấy Tạ Lâm Giản nhận lấy khăn tay từ nội thị phía sau, cẩn thận lau mặt cho ta: “Khê Khê à, chúng ta về được không, không thì tối lại ra vậy.”

Hắn đến rất gần, gần đến mức ta có thể nhìn rõ từng đường nét tuấn tú trên khuôn mặt hắn, gần đến mức ta có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn.

Mười năm qua, ta rất ít khi nhìn hắn kỹ càng như vậy.

Khoảnh khắc này, mất mặt quá đi, ta lại bị quyến rũ rồi.

Hắn nghiêm túc lau sạch mặt ta, đáng thương cầu xin ta: “Về đi về đi, Khê Khê~”

Ta ma xui quỷ khiến gật đầu: “Vậy, được thôi.”

“Đi đi đi.”

Tạ Lâm Giản vui vẻ kéo tay áo ta, vội vã đi về.

Thôi vậy, không sao, lần sau nghĩ cách tạo cơ hội cho nam nữ chính là được.

Đang nghĩ, chợt nghe thấy từ xa truyền đến một tiếng kinh hô: “To gan!”

11.

Nữ chính vẫn xuất hiện.

Trong nguyên tác, nữ chính vì lạc đường ở Ngự Hoa Viên mà đụng phải sủng phi lúc bấy giờ, khi bị phạt thì tình cờ gặp hoàng đế.

Nhất kiến chung tình.

Nhưng kiếp này Tạ Lâm Giản chưa có ai trong hậu cung, thật không biết nữ chính đụng phải oan gia nào.

Ta liếc nhìn Tạ Lâm Giản, ra hiệu cho nội thị bên cạnh đi mang người tới.

Nhanh chóng, người đã tới.

Là đại cung nữ của Từ Ninh cung: “Bẩm Bệ hạ, nô tỳ phụng mệnh Thái hậu đi Ngự Thiện Phòng lấy điểm tâm, đi ngang qua Ngự Hoa Viên thấy vị tú nữ này tự ý nán lại, còn làm đổ điểm tâm của Thái hậu.”

“Tham kiến Bệ hạ.” Nữ chính không hề hoảng hốt, dường như đã đoán chắc mình sẽ không sao, “Thần nữ là bị lạc đường, không phải cố ý nán lại, còn việc làm đổ điểm tâm, thần vừa rồi đã xin lỗi rồi, vị tỷ tỷ này hà tất không buông tha?”

Mỗi người đều có lý lẽ riêng, cả hai đồng thời nhìn về phía Tạ Lâm Giản.

Tạ Lâm Giản ai cũng không muốn để ý.

Kế hoạch hồi cung bị gián đoạn, hắn có chút mất kiên nhẫn, trực tiếp hỏi ta: “Theo cung quy thì xử trí như thế nào.”

Ta đáp: “Tự ý xông vào Ngự Hoa Viên phạt hai mươi trượng, đụng đổ điểm tâm của Thái hậu nương nương, theo lý có thể phạt quỳ hai canh giờ.”

Trong nguyên tác, nữ chính bị sủng phi phạt hai mươi trượng, nhưng còn chưa kịp đ á n h thì đã bị nam chính ngăn lại.

Lẽ ra bây giờ Tạ Lâm Giản nên chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Tôi tận mắt nhìn hắn mở miệng, nói: “Vậy thì đ á n h đi, còn ngây ra đó làm gì?”

“…”

“Bệ hạ!” Nữ chính không dám tin ngẩng đầu nhìn Tạ Lâm Giản, “Bệ hạ, người có phải không nghe rõ không, thần vừa rồi đã giải thích rồi, thần…”

Tạ Lâm Giản lúc này mới nhìn thẳng nữ chính, cười lạnh một tiếng ngắt lời nàng: “Lần trước sơ tuyển không phải cũng ở Ngự Hoa Viên sao, vậy mà còn lạc đường, chẳng lẽ đầu óc không tốt, đường rộng như vậy mà còn đụng vào người khác, chẳng lẽ mắt cũng không tốt, còn giọng nói của ngươi, cổ họng…”

“…”

Có hơi sảng khoái, nhưng tính công kích quá mạnh.

Ta che miệng Tạ Lâm Giản lại, ta không muốn câu chuyện này cuối cùng biến thành truy thê hỏa táng tràng đâu.

“Bệ hạ, tú nữ mới vào cung, nhất thời không nhớ được đường cũng là điều có thể thông cảm.”

Tạ Lâm Giản cố gắng nói nhưng không mở được miệng, bất đắc dĩ gật đầu.

Ta thừa thắng xông lên: “Nếu đã như vậy, việc này cứ thế thôi đi.”

Nói đoạn, ta đẩy Tạ Lâm Giản toan rời đi, ta phải về nghiên cứu kỹ càng tình tiết này mới được.

Nào ngờ, nữ chính ở sau lưng gọi ta lại.

“Lộc Khê cô cô, thần nữ có chuyện muốn nói.”

“Xem như chúng ta là đồng hương, có thể mượn một cớ nói chuyện không?”

12.

Ta tìm một toà giả sơn không xa, đứng đối diện với nữ chính.

Trên mặt nàng không còn vẻ yếu đuối như trước mặt Tạ Lâm Giản, ngạo nghễ nói: “Lộc Khê, ngươi cũng xuyên không tới đây phải không?”

Ta không hỏi nàng biết bằng cách nào, nàng cũng không giải thích, chỉ tiếp tục nói: “Nhiệm vụ của ngươi, hẳn là tác hợp ta với hoàng đế, đợi hoàn thành nhiệm vụ, là có thể về nhà đúng không?”

Sai rồi, nhưng cũng không hoàn toàn sai.

Nhiệm vụ của ta là xây dựng nam chính thành một thanh niên tốt đẹp, và đảm bảo câu chuyện không kết thúc tệ hại.

Tác hợp nam nữ chính, coi như cũng là một trong số đó.

Ta gật đầu ra hiệu cho nàng tiếp tục.

Nàng ta trước tiên là khinh bỉ nhìn ta từ trên xuống dưới, sau đó mới tiếp tục nói: “Vậy ngươi nên giúp ta thật tốt, chứ không phải như vừa rồi trơ mắt nhìn ta mất mặt!”

Nàng ta làm sao có thể nói một cách đường hoàng như vậy chứ?

Ai cho nàng ta dũng khí, tác giả ngu ngốc sao?

Thấy ta không nói gì, nàng ta có chút tức giận: “Hay là ngươi tham luyến vinh hoa phú quý nơi này, không muốn trở về?”

Ta không nói gì, nàng ta càng sốt ruột: “Ngươi không nghĩ đến người nhà của mình sao?”

Xin lỗi, ta là trẻ mồ côi.

“Lộc Khê!” Nàng ta nhìn ta với ánh mắt bốc lửa, cười lạnh nói: “Thực ra dù ngươi không giúp ta, cuối cùng chúng ta vẫn sẽ ở bên nhau thôi, dù sao chúng ta cũng là quan phối*, ta nghĩ ngươi cũng nên hiểu rõ.”

*cặp đôi được tác giả/nhà sản xuất chủ đích ghép đôi.

Ta gật đầu: “Ta biết, vậy nên vừa rồi ngươi lải nhải một hồi, là đang sốt ruột chuyện gì?”

Nữ chính nghẹn lời, sắc mặt dần trở lại bình thường: “Ta chỉ nhắc nhở ngươi một chút thôi, hy vọng ngươi có thể hiểu, tuy rằng hiện giờ ngươi được hoàng đế coi trọng, nhưng chung quy cũng chỉ là một cung nữ, sống c h ê c đều không thể tự quyết định, còn lâu mới bằng trở về với tự do.”

Ta cười.

Ta hỏi nàng ta: “Ngươi nói đúng, vậy ngươi hiện giờ đang làm gì? Cố gắng ở lại để chịu khổ sao?”

Nữ chính đỏ mặt, một lúc lâu cũng không thể phản bác được gì.

Thật vô vị.

Ta xoay người bỏ đi, chưa đi được hai bước lại nghe thấy giọng nói oán độc của nàng ta: “Lộc Khê, ta và Tạ Lâm Giản là quan phối, ngươi muốn làm tiểu tam sao?”
Bình Luận (0)
Comment