Hoàng Đế Keo Kiệt - Cây Mọng Mước Thích Ăn Thịt

Chương 4

18.

Cảnh tượng rất náo nhiệt.

Ngoài ngực vỡ đá lớn, còn có phun lửa, đi trên dây, leo cột cao…

Khán giả liên tục hò reo.

Không phải chứ, ai dạy các ngươi biểu diễn tài nghệ như vậy?

“Tạ Lâm Giản, người điên rồi sao?”

Tạ Lâm Giản hứng thú nhìn màn biểu diễn của mọi người bên dưới, nhổ ra hai cái vỏ hạt dưa: “Nàng thấy cái này không hay à? Vậy đổi người khác.”

Ngự tiền tổng quản lập tức lấy danh sách tiết mục ra: “Tiếp theo là màn múa rồng của Trương tiểu thư và Vương tiểu thư.”

Mắt hơi đau.

Đầu cũng hơi đau.

Ta trực tiếp cầm lấy danh sách tiết mục, xem từng hàng một, trong một loạt tiết mục không đứng đắn, khúc tỳ bà của nữ chính lại hiện lên thật đứng đắn, và nhàm chán.

Cốt truyện này… đúng rồi, nhưng hình như lại không đúng.

Tạ Lâm Giản chú ý đến ánh mắt của ta, khẽ cười một tiếng: “Khê cô cô thích nghe tỳ bà à?”

Trong lòng ta đấu tranh, miễn cưỡng cười: “Thích… lắm.”

Chỉ nghe thấy hắn cười lạnh: “Được, vậy từ ngày mai, trẫm sẽ mời riêng một sư phụ đến dạy nàng đàn.”

Ta tin hắn thật sự có thể làm ra chuyện đó, sắc mặt dần dần méo mó: “Cũng không cần thiết, ta chỉ là, thích nghe thôi.”

Tạ Lâm Giản nói được, thuận tay sai người đưa tiết mục của nữ chính lên trước.

Chuyện nữ chính thường xuyên ra vào Ngự thư phòng trước đó đã khiến các tú nữ bàn tán xôn xao, bây giờ lại xảy ra chuyện này, sự ghen tị trong mắt mọi người sắp tràn ra rồi.

Nữ chính ôm tỳ bà tự tin đứng ở giữa.

Rất nhanh đã khiến ta buồn ngủ.

Một khúc kết thúc, Tạ Lâm Giản hỏi ta: “Khê cô cô nhận xét một chút.”

Ơ kìa.

“Cũng… khá tốt.”

“Tốt ở chỗ nào? Trẫm không giỏi âm luật, còn phải nhờ Khê cô cô giảng giải cho trẫm.”

Làm khó ta?

Ta nghiêm túc hồi tưởng lại tiếng tỳ bà vừa rồi, một lúc lâu sau, mới mở miệng: “Đàn, rất to.”

19.

Tạ Lâm Giản cười.

“Khê cô cô nhận xét, rất tốt.”

Nữ chính bị loại.

Nhưng nàng ta vẫn là tú nữ duy nhất được hoàng đế nhận xét.

Trong lúc nhất thời mọi người không rõ thái độ của hoàng đế đối với nàng ta.

Bây giờ chỉ còn vòng ba, nếu vòng ba nàng ta vẫn bị loại, cốt truyện gốc sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Nữ chính có lẽ cũng sốt ruột, bất chấp ánh mắt của người khác, nàng chặn kiệu của hoàng đế ngay trước mặt mọi người.

“Bệ hạ, thần nữ có một việc muốn cầu xin.”

Tạ Lâm Giản vừa xem xong biểu diễn, tâm trạng cũng không tệ: “Chuyện gì?”

Nữ chính nhìn ta một cái: “Thần nữ muốn Khê cô cô làm ma ma giáo dưỡng của thần nữ.”

Trước đó trong danh sách lệ phí khi các tú nữ vào cung có một điều khoản:

[Cho thuê ma ma giáo dưỡng, người có nhu cầu có thể tự chọn, ma ma ở Càn Thanh cung một ngàn lượng một ngày, ma ma ở Khôn Ninh cung năm trăm lượng một ngày, ma ma ở Tân Giả khố một trăm lượng một ngày.]

Tạ Lâm Giản không thay đổi sắc mặt, nhưng ta biết hắn không vui.

Hắn không trả lời nữ chính, mà hỏi ta: “Ý nguyện của Khê cô cô là gì?”

Nữ chính nhìn ta một cái, ánh mắt dường như chắc chắn ta sẽ đồng ý.

“Ta…”

Chưa đợi ta nói xong, Tạ Lâm Giản đột nhiên cười lạnh: “Dám đồng ý, trẫm sẽ đ á n h gãy chân nàng.”

“…”

20.

Tạ Lâm Giản như thể bị bật công tắc nào đó, đột nhiên trở nên cực kỳ hung dữ.

Hắn nói với nữ chính: “Ngươi là thân phận gì, vừa lên đã dám đòi Khê cô cô, ngay cả trẫm cũng không dễ sai khiến nàng ấy, còn có thể để ngươi sai khiến sao? Ngươi đang nằm mơ à?”

Ta mơ hồ nghe thấy tiếng cười nhạo của các tú nữ xung quanh.

Sắc mặt nữ chính tái nhợt: “Hoàng thượng, thần nữ chỉ là muốn hiểu thêm về sở thích của bệ hạ.”

Tạ Lâm Giản tỏ vẻ không vui: “Sở thích của trẫm, trẫm thấy ngươi hiểu rõ lắm, nói gì mà trẫm thích đồ ngọt lại hay mất ngủ dễ nổi giận, có nhiều vết thương cũ…”

Ta cuối cùng cũng hiểu nữ chính đã làm gì trong Ngự thư phòng những ngày trước.

Sắc mặt nữ chính càng lúc càng trắng bệch, Tạ Lâm Giản tiếp tục nói: “Chỉ tiếc một cái cũng không đúng, trẫm thật muốn biết vì sao ngươi lại chắc chắn như vậy.”

Nữ chính đột nhiên ngẩng đầu: “Không thể nào!”

Nói xong lại nhận ra điều gì đó, nhìn về phía ta, môi mấp máy: “Là ngươi.”

21.

Tạ Lâm Giản không quan tâm nữ chính nói gì, kéo ta về Càn Thanh cung.

Vừa vào cung, miệng hắn đột nhiên im bặt.

Im lặng như c h ê c.

Ta suy nghĩ một chút: “Kỳ thật vừa rồi người cũng không cần phải nói nàng ta như vậy đâu.”

“Hừ.” Tạ Lâm Giản uống một ngụm nước, lại b.ắ.t đầu, “Sao nào, nếu trẫm không nói, nàng có phải sẽ đi theo nàng ta, giúp nàng ta trở thành hoàng hậu, rồi rời khỏi hoàng cung sống những ngày tháng tự do tự tại của nàng không?”

“Người…”

“Lộc Khê, nàng nằm mơ đi.”

Tạ Lâm Giản chuyển sang chế độ cuồng bạo, đi tới đi lui trong phòng, rồi đứng lại trước mặt ta: “Lộc Khê, nàng thật sự cho rằng trẫm cái gì cũng không biết sao?”

“Người biết… cái gì?”

Ta hít một hơi lạnh, cuốn sách này có độc à, cả nam nữ chính đều biết cốt truyện?

Vậy còn chơi cái gì nữa?

Tạ Lâm Giản nhìn ta, b.ắ.t đầu kể tỉ mỉ từng chuyện một: “Một tiểu nha đầu năm sáu tuổi, trên biết thiên văn dưới tường địa lý, hành vi thói quen hoàn toàn không giống những người xung quanh, còn nhất quyết muốn theo trẫm vào lãnh cung, vì cái gì?”

“Vì… tình yêu.”

Chỉ dựa vào điều này, cũng không thể nói lên điều gì.

Tạ Lâm Giản dừng lại, khí chất cuồng bạo biến mất, im lặng hai giây rồi nói: “Kỳ thật trẫm đã nghe được cuộc trò chuyện của nàng và Diệp Hân Nhiễm.”

Hừ.

Ta đã nói rồi, làm sao ta có thể có sơ hở được?

22.

Tạ Lâm Giản đột nhiên trầm giọng, ôm lấy ta: “Trẫm là hoàng đế.”

Ta nói, ừm ừm ừm đúng đúng đúng, người nói cái gì đúng.

Hắn lại không vui, hai mắt phun lửa: “Trẫm là hoàng đế, cho nên trẫm không quan tâm cái gì mà cốt truyện hay không cốt truyện, ở đây, trẫm chính là thiên tử, là thiên đạo.”

Tay hắn ôm ta dần dần siết c.h.ặ.t: “Tóm lại, nếu nàng còn dám tác hợp trẫm với cái gì mà Diệp tú nữ Vương tú nữ nữa, trẫm sẽ đ á n h gãy chân nàng, để nàng không đi đâu được nữa.”

Ta thoát khỏi vòng tay hắn: “Nhưng Tạ Lâm Giản, điều này đối với Diệp Hân Nhiễm không công bằng, nàng ta vốn nên thuận lợi trở thành hoàng hậu, hưởng cả đời vinh hoa phú quý.”

Tạ Lâm Giản nắm c.h.ặ.t tay ta: “Dựa vào cái gì? Luật lệ nào nói trẫm phải phong nàng ta làm hoàng hậu?”

Ơ kìa…

Cốt truyện đã sụp đổ đến mức này rồi, ta dứt khoát nói thẳng ra, kể lại toàn bộ cốt truyện gốc cho Tạ Lâm Giản nghe.

Sau khi nghe xong, hắn nói: “Trẫm không phải bạo quân.”

Ta nói đúng vậy, bởi vì ta đã thay đổi quỹ đạo vận mệnh của người.

Hắn lắc đầu: “Trẫm không phải bạo quân, cho nên cuốn sách đó không đúng, từ khi nàng đến, đây đã là một thế giới mới rồi.”

Ta sững sờ, không nói gì.

23.

Diệp Hân Nhiễm bị buộc phải rời khỏi cung.

Trước khi rời cung, nàng vẫn không cam lòng mà tìm đến ta: “Lộc Khê, ngươi không sợ cốt truyện sụp đổ, thế giới này sẽ biến mất sao?”

Thật ra cũng không sợ, dù sao cũng đã sụp đổ đến mức này rồi, còn có thể sụp đổ thế nào nữa?

Ta hỏi nàng: “Ngươi là người trọng sinh đúng không?”

Ngoài trọng sinh, ta không thể giải thích được sự bất thường trên người nàng ta.

Nàng do dự một chút, dường như không hiểu tại sao ta lại hỏi điều này, nàng nói: “Vậy thì sao?”

Ta lại hỏi: “Vì sao lại trọng sinh?”

Lần này nàng ta không nói gì.

Vì vậy ta nói: “Ngươi biết thân phận của ta, vậy thế giới trước khi ngươi trọng sinh, hẳn là có ta. Ngươi đề phòng ta như vậy, vậy là kiếp trước Tạ Lâm Giản cũng đã yêu ta, nhưng ngươi vẫn trở thành hoàng hậu.”

Nữ chính gào lên: “Đúng vậy, dù thế nào đi nữa, cuối cùng ta cũng sẽ là hoàng hậu, Lộc Khê, ngươi có sợ không?”

“Không sợ.” Ta lắc đầu, “Nếu thật sự thuận lợi như vậy, ngươi đã không trọng sinh. Ta nghĩ, kiếp trước ta đã rời đi, sau khi ta rời đi, Tạ Lâm Giản vẫn trở thành bạo quân, cho nên thế giới lại khởi động lại.”

Nữ chính sững sờ, thần sắc trở nên điên cuồng: “Lộc Khê, ngươi chính là tiểu tam!”

Nàng không phản bác ta.

Ta cười: “Cho nên, hai người căn bản chưa từng ở bên nhau.”

Nữ chính nghiến răng: “Ta là hoàng hậu.”

“Không, ngươi không phải.” Ta nhìn nàng ta một cách chắc chắn, “Ngươi căn bản không phải nguyên chủ.”

Tạ Lâm Giản nói đúng, sau khi ta xuất hiện, đây đã là một thế giới mới, một thế giới mới không có bất kỳ liên hệ nào với nguyên tác.

Diệp Hân Nhiễm cũng không phải là nữ chính trong nguyên tác.

Nàng ta căn bản chỉ là một cô gái xuyên sách, kiếp trước sau khi xuyên sách, nàng ta dựa vào sự hỗ trợ của cốt truyện gốc, dùng mọi cách để trở thành hoàng hậu, nhưng lại vô tình đẩy ta đi, dẫn đến Tạ Lâm Giản thay đổi tính tình, thế giới khởi động lại.

Sau khi trọng sinh, nàng ta vẫn muốn giẫm lên vết xe đổ.

Ta nhìn nữ nhân điên cuồng trước mặt, không có chút ý định nào muốn tiếp tục đôi co với nàng ta.

“Người đâu, đưa Diệp tiểu chủ xuất cung.”

Quay đầu lại, ta thấy Tạ Lâm Giản đứng sau lưng mình.

Tạ Lâm Giản cười lạnh hai tiếng: “Vậy ra kiếp trước nàng thật sự đã tác hợp cho trẫm và Diệp Hân Nhiễm, rồi bỏ chạy.”

“…”

24.

Ta mất cả đêm để giải thích với Tạ Lâm Giản rằng kiếp trước ta nhất định khẳng định chắc chắn có lý do.

Hắn không tin.

Hắn bảo ta tìm ra bằng chứng.

Buồn cười c h ê c mất, đều tại Mạnh Bà cho ta uống canh Mạnh Bà.

Thấy ta không nói ra được điều gì, hắn lại b.ắ.t đầu lạch cạch tính toán.

Ta tò mò: “Đây là cách người trút giận sao?”

Tạ Lâm Giản nghiến răng nghiến lợi: “Trẫm đang tính sổ.”

Ta nói: “Ồ.”

Tạ Lâm Giản càng tức giận hơn: “Sao nàng không hỏi trẫm đang tính sổ gì?”

Ta nói: “Đang tính sổ gì thế?”

Tạ Lâm Giản hơi ngượng ngùng: “Tiền sính lễ.”

Ta nói: “Ồ, nhưng ta chưa đồng ý gả cho người mà.”

“Hừ.” Tạ Lâm Giản không hề nao núng, “Nàng không đồng ý với ta, ta sẽ đi làm bạo quân, nàng lại phải nuôi ta lại từ đầu.”

“…” Ngươi thật sự rất biết cách lợi dụng lỗi hệ thống đấy, ta vỗ về tay hắn, “Tính cho kỹ nhé.”

25.

Tạ Lâm Giản tính toán cả đêm, cuối cùng cũng tính xong, tiền sính lễ đã đủ.

Cho nên…

“Nên để các tú nữ đó xuất cung rồi.”

Tạ Lâm Giản nhanh chóng sắp xếp vòng tuyển tú thứ ba. Không biểu diễn tài nghệ, cũng không phát biểu cảm nghĩ, chỉ là tuyển chọn một cách nghiêm túc.

Văn võ bá quan cảm động đến phát khóc: “Bệ hạ cuối cùng cũng không làm loạn nữa rồi.”

Ngày tuyển chọn cuối cùng, Tạ Lâm Giản ngồi ngay ngắn trên long ỷ, các tú nữ lần lượt vào sân.

Quả thật có vẻ ra dáng.

Cho đến khi Tạ Lâm Giản mở miệng:

“Người nào bước chân trái vào cửa trước, loại.”

“Áo xanh lá cây, màu này trẫm không thích, loại.”

“Người này quá cao, loại.”

“…”

Vất vả cho Tạ Lâm Giản, cả buổi sáng giọng hắn đã khàn đặc.

Đến người cuối cùng, ngự tiền tổng quản rốt cuộc cũng không chịu nổi nữa, lau mồ hôi trên trán: “Bệ hạ, chúng ta ít nhất phải giữ lại một người, nếu không các đại nhân ở tiền triều lại cằn nhằn đó.”

“Nói phải.” Tạ Lâm Giản có vẻ hơi khó xử, nhìn về phía ta, “Vậy, chỉ có thể ủy khuất Khê cô cô làm hoàng hậu cho trẫm thôi.”

Tổng quản công công gật đầu lia lịa: “Bệ hạ nói chí phải, bệ hạ… hả? Khê cô cô???”

Tạ Lâm Giản đứng dậy, bất chấp sự ngạc nhiên của ngự tiền tổng quản phía sau, nắm tay ta rời khỏi Ngự Hoa Viên.

“Đi thôi, trẫm dẫn nàng đi xem sính lễ trẫm dành dụm bao năm nay.”

Ta cảm nhận được lòng bàn tay ấm áp của hắn, do dự một chút, nắm c.h.ặ.t lại: “Có bao nhiêu?”

“Rất nhiều rất nhiều.” Hắn mỉm cười nghiêng đầu nhìn ta, “Từ nhỏ trẫm đã nghĩ, đợi lớn lên, nhất định phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền cho nàng mới được.”

“Sau này còn có thể có thiệt nhiều thiệt nhiều hơn nữa.”



Hết. 
Bình Luận (0)
Comment