Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta

Chương 43

“Cô sao thế?” Một lúc lâu mà vẫn không nghe cô trả lời, Dịch Dương nhướng mày. “Cái vẻ muốn nói lại thôi ấy của cô là có ý gì?”Lòng Thương Lâm vốn đã rối bời, nay bị hắn hối thúc thì càng quýnh lên, trong tình thế hoảng loạn đành phải tìm đại một lý do. “Tôi đến là để tranh luận với anh!”

“Tranh luận? Tranh luận chuyện gì?”

Lời vừa thốt ra, lòng Thương Lâm trở nên bình tĩnh hơn. Đúng là chuyện này làm cô rất để bụng, nói cho rõ thì cũng tốt. “Tại sao có rất nhiều chuyện anh không chịu nói cho tôi biết? Tôi cảm thấy chúng ta có quan hệ hợp tác với nhau, lẽ ra không nên giấu giếm nhau như thế chứ. Dù sao thì những chuyện anh làm không chỉ liên quan đến an nguy của mình anh mà còn liên quan rất lớn đến tính mạng của tôi. Tôi cảm thấy tôi cũng có thể giúp gì đó.”

Lời này nói ra với một tâm trạng oán trách, bởi vì khoảng thời gian này cô đã phải sống một cách chán chường, ngoại trừ ăn và ngủ thì không hề có giá trị gì nữa. Rõ ràng khi vừa tới đây, cô còn có thể làm trợ thủ cho Dịch Dương, chơi trò cung đấu, nhưng bây giờ chỉ như bù nhìn mà thôi.

Cô cảm thấy xảy ra tình trạng này đều là do Dịch Dương cố ý gạt cô ra ngoài kế hoạch của mình.

Dịch Dương khẽ chau mày lại. “Tôi giấu giếm cô?” Hắn nghiêm túc nghĩ lại. “Ý cô nói là tôi không cho cô biết nội dung cuộc đàm phán giữa tôi và Tô Kị?”

“Không chỉ có thế.” Thương Lâm nói. “Trước đó anh đã giấu giấu giếm giếm tôi rồi. Rốt cuộc thì anh lo là tôi sẽ làm lộ bí mật của anh hay là cảm thấy có nói với tôi thì cũng vô dụng?”

Dịch Dương nhìn gương mặt đầy sự nghiêm túc ấy, không biết nên trả lời thế nào nữa.

“Cô… thích xen vào mấy chuyện này lắm sao?” Hắn hỏi thử.

Cái gì mà thích xen vào mấy chuyện này lắm sao? Bình thường ai lại thích mấy chuyện lộn xộn rối ren này chứ?

“Không có.” Cô thành thật trả lời.

“Nếu cô đã không thích, tôi không nói với cô chẳng phải là tốt lắm sao?” Dịch Dương nói, trong mắt có vẻ không hiểu cho lắm. “Hai người chúng ta, một người vì chuyện này mà phiền muộn là đủ lắm rồi, hà tất phải kéo người kia vào.”

Thương Lâm vốn định nói sao có thể nghĩ như thế, thân là người trong cuộc, nói không lo là không lo được sao? Nhưng một giây sau, một ý niệm bỗng lóe lên trong đầu cô, khiến cô đóng đinh tại chỗ.

“Vì thế… anh không muốn tôi đau đầu vì những chuyện này nên mới cố tình không nói cho tôi biết đúng không?” Cô dè dặt hỏi.

Dường như Dịch Dương không hề cảm thấy kết luận này có gì ám muội nên gật đầu rất đường hoàng. “Nếu không thì cô nghĩ sao? Những chuyện này tôi không lo, lẽ nào để cho một cô gái như cô đi lo?”

Thật ra khi nói những lời này hắn cũng chột dạ lắm. Hắn còn nhớ lần trước, vì để qua được ải mà không thể không cắm một mũi tên vào trong n.g.ự.c Thương Lâm. Nhìn cô ở trong lòng mình đau đến nỗi mặt tái nhợt thì anh cảm thấy rất thất bại. Cho nên một khi anh có thể khống chế được tình hình thì anh không muốn kéo cô vào cuộc.

Thương Lâm cảm thấy toàn bộ rượu vừa uống lúc nãy bỗng trào lên tới não, khiến người cô mơ màng choáng váng.

Lần đầu tiên, cô bỗng nhận thức được rằng người đàn ông đứng trước mặt cô từng là một quân nhân bảo vệ tổ quốc. Tuy hắn độc miệng và cay nghiệt, còn thường nói sẽ không màng tới sống c.h.ế.t của cô nhưng trên thực tế, bảo vệ người yếu đuối bên cạnh đã là thói quen trong tiềm thức của hắn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Không phải hắn không tin tưởng hay ghét bỏ gì cô, chẳng qua là chỉ ôm lấy những chuyện nguy hiểm và phiền toái về mình theo bản năng, còn cô thì chỉ cần sống những ngày tháng thoải mái vui vẻ trong sự bảo vệ của hắn là được.

Sặc mùi chủ nghĩa đàn ông, nhưng lại khiến lòng cô tan chảy.

“Vậy… vậy những đại thần ấy mắng tôi là thế nào?” Cô đỏ mặt, nói lắp bắp, nhưng thật ra trong lòng đã có câu trả lời.

“Mắng một chút thì có thiếu miếng thịt nào đâu.” Hắn cười. “Chuyện này là không thể tránh khỏi, nhưng qua một thời gian nữa tôi sẽ có cách để giúp cô đổi chiều dư luận, không để bọn họ chụp tội danh ‘mê hoặc đế vương’ lên đầu cô.” Hắn dừng lại rồi nói tiếp. “Hơn nữa cô cũng đâu phải là Hạ Lan Tích, sử sách viết thế nào thì cô cần gì phải để ý…”

Cô sờ hai má đã nóng bừng của mình, bỗng nhiên cảm thấy trong thời gian này mình đúng là ngu xuẩn. Đạo lý đơn giản như thế mà cũng không nghĩ ra, lẽ nào người trong cuộc là u mê thật sao?

“Cho nên đây mới là nguyên nhân gần đây cô tức giận?” Trong giọng của hắn có vẻ cười cợt, còn có vẻ nhẹ nhõm mà chính hắn cũng không phát hiện ra.

Bình Luận (0)
Comment