Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta

Chương 56

Nhất là đêm nào hắn cũng phải ôm cô bạn gái trên danh nghĩa của mình mà ngủ.

 

“À quên, bệ hạ đã nghĩ ra tên cho đứa trẻ chưa?” Thương Lâm bảo bà v.ú ẵm tiểu hoàng tử về chiếc giường nhỏ của nó, sau đó quay sang hỏi. “Dù sao thì không thể cứ gọi đứa nhỏ, đứa nhỏ được.”

 

“Gọi Liễu Hạ Huệ đi.” Mặt Dịch Dương không chút biểu cảm.

 

“Cái gì?” Thương Lâm ngạc nhiên.

 

Dịch Dương đau khổ vỗ vào trán. “… Không có gì. Anh đã bảo lễ bộ lo rồi, chuyện đó cứ giao chọ bọn họ làm là được.”

 

Thương Lâm à một tiếng, cảm thấy hôm nay Dịch Dương là lạ sao đó. Lẽ nào cũng có ai mắng hắn một trận sao?

 

***

 

Sau khi lễ an táng Tô Cẩm kết thúc, Cận Dương đón trận tuyết đầu tiên của năm nay. Những bông tuyết rơi lả tả đã phủ một lớp trắng toát lên cả tòa thành. Rõ ràng là trời đang lạnh giá, nên cuộn mình trong ổ chăn ngủ một trận thì hoàng đế bệ hạ lại tràn trề sinh lực, không hề lo tới chuyện mấy tháng trước vừa gặp phải thích khách mà để xuất chuyện đi hành cung Nam Sơn chơi. Mọi người khuyên can không được nên đành phải đi theo cùng.

 

Cứ tưởng là đi tắm nước nóng mà thôi, không ngờ đến nơi thì bệ hạ tỏ ý muốn đi săn, tổ chức một cuộc tàn sát động vật hoang dã. Thương Lâm tỏ vẻ hết sức khinh bỉ hành động này, sau đó thì… bị hắn kéo đi cùng.

 

“Nàng đợi ở đây đi, lát nữa làm trọng tài cho trẫm.” Trên đài cao, Dịch Dương mỉm cười vui vẻ, hết sức thân mật mà nói với Thương Lâm. trước mặt mọi người, hắn luôn dịu dàng chu đáo.

 

“Trọng tài?”Thương Lâm liếc nhìn những thần tử đang đứng đông nghìn nghịt bên dưới, quả nhiên trong mắt mỗi người đều ánh lên vẻ thích thú. “Trọng tài gì?”

 

“Săn thú là phải thi đấu thì mới thích, hôm nay ở đây có rất nhiều người, ngay cả Công Tôn cũng có mặt, đương nhiên là phải thi đấu rồi.” Dịch Dương cười, nói. “Xem thử ai săn được nhiều hơn.”

 

Công Tôn là tên tự của Tô Kị, Dịch Dương gọi hắn như thế tức là hết sức coi trọng hắn.

 

Thương Lâm nhìn vẻ mặt không chút biểu cảm của Tô Kị, rồi lại nhìn Dịch Dương đang cười đang nói, cung kính nói: “Thần thiếp tuân lệnh.”

 

Cô vừa đáp ứng thì vũ lâm quân cũng bắt đầu nổi trống, những người đàn ông ào ạt leo lên ngựa, thi nhau thúc ngựa xông thẳng vào rừng rậm. Thương Lâm nhìn bóng người cao lớn mặc áo choàng đen kia, lòng cảm thấy hơi kỳ lạ.

 

Với thân phận của Tô Kị, đi theo đến hành cung là đã không có tư cách rồi, thế mà Dịch Dương còn kéo hắn vào đây. Kéo tới đây chưa tính, còn muốn thi săn thú với hắn, rồi bắt cô làm trọng tài. Nhìn thì có vẻ giống những hành động vô ý nhưng Thương Lâm cứ cảm thấy có điều sâu xa trong đó.

 

Cô thoáng suy đoán được điều gì nhưng lại không dám xác định. Không nói những chuyện khác, chỉ với tính cách của hắn thôi thì sẽ không vì cô mà làm những chuyện như thế.

 

***

 

Những người đàn ông hơi mạnh mẽ thì đã thi nhau đi săn thú, cô và những kẻ vô dụng khác chỉ có thể ngồi trên khán đài chờ đợi. Thương Lâm vùi mình trong chiếc áo khoác bằng da chồn thật dày, ngồi trên ghế bằng gỗ lim uống trà. Cung nữ sợ cô bị lạnh nên đã dựng bình phong ở bốn phía, ngăn cơn gió lạnh, đồng thời cũng ngăn chặn ánh mắt dò xét của các ngoại thần.

 

Thương Lâm không cần nhìn cũng có thể đoán ra nội tâm đầy phức tạp của bọn họ. Vua tôi đi săn chưa bao giờ mang theo một cô gái đến xem, cho dù là Hoắc quý phi được sủng ái trước kia cũng chưa từng có đãi ngộ như vây, cô là người đầu tiên. Có lẽ bây giờ mấy người này càng khẳng định cô là yêu nữ, có thể mê hoặc hoàng đế thành thế này.

 

Đợi cả nửa ngày trong chán chường, thậm chí còn xem xong hai quyển tiểu thuyết thì rốt cuộc Thương Lâm cũng nghe được tiếng vó ngựa ngày càng gần.

 

Ngước mắt nhìn, cô thấy Dịch Dương mang cung lớn, cưỡi trên một con tuấn mã cao to, sóng vai với Tô Kị mà tới. Dường như hai người đang nói gì đó, mặt thì cười thật tươi. Hơn nữa nụ cười ấy khác hẳn với nụ cười mà Thương Lâm thường thấy, nó mang theo vẻ hào khí rất khó tả. Diện mạo của Dịch Dương vốn thiên về vẻ đẹp tuấn tú nhã nhặn, lúc này ngồi trên ngựa thì lại hết sức khí phái, chói sáng khiến Thương Lâm không thể rời được mắt.

 

Dịch Dương nhảy từ trên ngựa xuống, khoan thai bước lên đài, cười và nắm lấy tay Thương Lâm. “Bắt nàng nàng đợi lâu rồi.”

 

Thương Lâm giả vờ như thẹn thùng cúi đầu, không nói chuyện.

 

Vân Mộng Hạ Vũ

“E là còn phải đợi thêm một lát thì những người kia mới về tới, bệ hạ muốn đợi bọn họ đến đủ thì mới đếm hay là đếm số thú săn được của bệ hạ và thần trước?” Tô Kị đứng phía sau Dịch Dương, lãnh đạm hỏi.

 

Dịch Dương không trả lời hắn, ngược lại nhìn Thương Lâm. “Nàng thấy sao?”

 

“Thần thiếp thấy hay là để mọi người đến đông đủ rồi hãy đếm đi.”

 

Dịch Dương gật đầu, ra vẻ như cô nói gì thì nghe nấy. “Nếu đã thế thì nghe hoàng hậu.”

 

Trong mắt Tô Kị lóe lên vẻ trào phúng, khinh bỉ nhìn Thương Lâm. Thương Lâm lại không phát hiện ra, chỉ chăm chú đưa mắt nhìn trộm Dịch Dương, giống như cảm thấy hắn rất điển trai vậy.

 

Một lát sau đó, các đại thần khác cũng về đông đủ, sau lưng mỗi người là chiếc xe chở thú săn. Nhưng không cần đếm cho kỹ thì cũng có thể nhìn ra được số lượng thú săn được của những người đó còn kém xa Dịch Dương và Tô Kị, quyết định thắng lợi chỉ ở hai người bọn họ.

 

Dịch Dương mỉm cười, đảo mắt nhìn qua một vòng. “Xem ra các vị ái khanh đều nhường trẫm cả…” Hắn vỗ vai Tô Kị. “Vẫn là Công Tôn thú vị nhất, không có che giấu bản lĩnh của mình. Rất tốt, rất tốt.”

 

Đương nhiên là quần thần liên tục phủ nhận, nhưng Dịch Dương lại xua tay ra vẻ không để ý. “Thôi được rồi, các khanh đã muốn nhường trẫm thì trẫm đành nhận vậy. Trẫm thấy không cần đếm của những người khác nữa, chỉ đếm của trẫm và Công Tôn thôi.” Hắn quay đầu sang nhìn Thương Lâm. “Ừm, nếu hoàng hậu là trọng tài thì hãy đích thân chủ trì đi.”

 

Lúc này, về cơ bản Thương Lâm đã xác định được là hắn muốn làm gì. Cô cố nén sự kích động trong lòng, ừ một tiếng rồi từ từ đi đến trước xe của hai người. Mùi vị m.á.u tanh bỗng ập vào mũi khiến cô không nhịn được mà nhíu mày. Thị vệ mang từng con thú từ trong xe ra, còn cô đứng bên cạnh chăm chú đếm. Sau khi đếm xong số thú ở hai xe, Thương Lâm trở lại khán đài, ồn tồn nói. “Bệ hạ tổng cộng có hai mươi ba con thú, mười bảy con chim, Tô đại hiệp cũng có hai mươi ba con thú nhưng chỉ có… mười sáu con chim.” Cô nhìn Tô Kị. “Tô đại hiệp, ngươi thua rồi.”

 

Tô Kị cười rất thản nhiên, ra vẻ không sao cả nhưng ở một nơi bọn họ không nhìn thấy, tay phải của hắn đã nắm chặt lại.

 

Dịch Dương hơi tiếc nuối lắc đầu. “Không ngờ Công Tôn lại thua? Haiz, xem ra giải thưởng là của trẫm rồi, đúng là khiến người ta bất ngờ.”

 

“Giải thưởng gì?” Thương Lâm hỏi với vẻ thích thú.

 

Dịch Dương cười với Thương Lâm. “Trẫm và Công Tôn đã nói với nhau rằng nếu hôm nay hắn thắng trẫm thì trẫm sẽ đáp ứng một yêu cầu của hắn, ngược lại nếu hắn thua thì phải làm cho trẫm một chuyện. Trẫm vốn nghĩ là hắn thắn chắc, vừa dịp có thể thưởng cho hắn, ai ngờ hắn… lại thua rồi!” Dịch Dương làm bộ bất đắc dĩ. “Bây giờ thì trẫm phải nêu ra yêu cầu gì đây?”

 

Thương Lâm đảo mắt vài vòng, Dịch Dương ra vẻ đăm chiêu mà nhìn cô một lát rồi lập tức thích thú nói. “Chi bằng thế này, trẫm tặng giải thưởng này cho hoàng hậu, nàng muốn yêu cầu gì với Công Tôn thì cứ mặc sức mà nói. Trẫm tin tưởng nhân phẩm của hắn, nhất định sẽ giữa chữ tín, ngoan ngoãn để cho nàng sai khiến…”

Bình Luận (0)
Comment