Dịch Dương nhìn dáng vẻ của cô, biết rằng cô bị hắn khích đến nỗi phải phản công, nên quên mất xấu hổ.
Hắn cười khẽ một tiếng rồi bình tĩnh nhìn cô. “Đúng vậy, tình yêu của anh dành cho em đã không thể kiềm chế được rồi, nhìn thấy em bị ức h.i.ế.p thì không thể nhịn được mà muốn báo thù thay em.” Hắn khẽ nghiêng đầu qua. “Cho nên em phải làm sao để báo đáp anh đây?”
Trêu ngược lại, trêu ngược lại cô một cách trắng trợn!
Thương Lâm vốn có ý định tranh hơn thua với hắn, đang định nói những lời có sức oanh tạc tiếp thì bỗng niên bị hắn giữ đầu lại. Hắn hít sâu một hơi, dùng trán mình chạm vào trán cô, cười có vẻ bất đắc dĩ, còn có sự kiềm nén thứ gì đó. “Đừng đùa nữa, ngủ sớm thôi.”
Những lời cô muốn nói bị chặn lại trong họng. cô ngẩn nhơ nhìn hắn, không hiểu sao hắn bỗng nhiên khai chiến rồi lại lặng lẽ rút quân, có ý gì đây…
Mãi đến khi thấy Dịch Dương nằm xuống giường, cô mới hoàn hồn lại. Rõ ràng là tối nay cô định cảm ơn hắn vì chuyện ban ngày, thế mà lại bị hắn làm cho quên mất.
Bực thật!
***
Mấy ngày sau Thương Lâm lại gặp được Tô Kị, lúc ấy cô đang ngồi trong Lâm Uyên Đình ngắm phong cảnh, Tô Kị được người dẫn đến.
Hắn hành lễ với cô, sau đó lãnh đạm hỏi. “Không biết nương nương triệu thảo dân đến đây là vì chuyện gì?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thương Lâm đưa mắt ra hiệu cho Nhập Họa, bảo nàng ta dẫn cung nữ thái giám ra khỏi đình. “Đương nhiên là muốn hỏi Tô đại hiệp, ngươi có bản lĩnh gì, có thể làm cho bổn cung những chuyện gì?”
Tô Kị nhìn cô cười. “Thảo dân đã hứa thì sẽ giữ lời, nhưng nếu nương nương muốn dùng chuyện này để đùa bỡn thảo dân thì e là người hải thất vọng rồi.”
“Được được, nói hay lắm.” Thương Lâm vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng. “Tô đại hiệp cứng cỏi kiêu ngạo như thế đúng là khiến người ta phải kính phục. Bổn cung nghe nói ngươi rất có uy tín ở Lĩnh Nam, thậm chí dân chúng còn lập đền thờ ngươi, vậy chắc họ sẽ tạc một bức tượng đúng không? Bổn cung thấy không cần phải tạc đâu, ngươi vào trong đền mà đứng thì còn oai phong hơn cả tượng đồng tượng sắt.”
Tô Kị đương nhiên hiểu được cô đang trào phúng mình nên vẻ mặt khinh khỉnh, không đáp trả.
Thương Lâm đi đến gần hắn một chút, đảm bảo người bên ngoài không nghe được những lời của bọn họ. “Ta mặc kệ ngươi là cố nhân của ai, vì cái gì mà ghét ta, nhưng xin ngươi hãy khống chế cảm xúc của ngươi, nếu không coi chừng rước họa vào thân.”
Ẩn ý trong câu ấy đã hết sưc rõ ràng, nếu Tô Kị thật sự là bạn của Cao Trầm như suy đoán của cô thì nhất định hắn có thể hiểu được.
Quả nhiên, hắn chỉ ngạc nhiên trong chốc lát rồi đáp trả ngay. “Cô sợ rồi sao?” Hắn cười lạnh. “Lo là bệ hạ biết chuyện quá khứ của cô mà chán ghét cô sao?”
Thương Lâm tỏ vẻ như vừa nghe được những lời ngu ngốc nhất vậy. “Sau chuyện xảy ra vào cái hôm săn thu, ngươi cho rằng bệ hạ còn không biết sao? Ngài biết hết mọi chuyện, hơn nữa không hề để tâm đến.” Cô ngừng một chút. “Có lẽ ngươi cũng đã thấy rõ thái độ của bệ hạ đối với ta, ngài rất thích ta, không thích thấy người khác làm ta mất vui. Cho nên, ngươi xác định vì chuyện này mà đắc tội với ngài sao? Nếu ta đoán không sai thì giữa Tô đại hiệp và bệ hạ còn phải hợp tác, chuyện liên quan tới sống c.h.ế.t của Tô gia, coi chừng được cái nhỏ mà mất cái lớn.”
Lời này đã chỉ ra cái lợi và hại, Tô Kị im lặng một lát rồi mới từ tốn nói. “Hiện nay cô nhận hết sủng ái, lại không biết có những người vì cô mà sắp phải mất mạng. Ông trời thật là bất công.”
Lòng Thương Lâm nhói lên, Cao Trầm bị sao ư?
Thấy cô nghe những lời này mà không có phản ứng gì đặc biệt thì vẻ lạnh lùng trong mắt Tô Kị ngày càng dữ dội. “Nữ tử trên đời quả nhiên đều bạc tình bạc nghĩa, Tĩnh Chi thật là khờ dại.”
Tĩnh Chi là tên chữ của Cao Trầm, Thương Lâm từng nhìn thấy trong một tập thơ của một danh sĩ Giang Nam, Cao Trầm được mời nên mới viết vào đấy.
Thương Lâm ngước mặt lên, lãnh đạm nhìn cái người chắc là từng bị phụ nữ làm tổn thương nên mới thù hận phụ nữ như thế. “Thiện ác trong tâm tưởng của ngươi cũng chỉ là những thứ do mình người nhìn nhận mà thôi. Dựa vào đâu mà ngươi có thể khẳng định nó là chính xác? Bổn cung không thẹn với lương tâm, không có nghĩa vụ phải hứng chịu sự chỉ trích của người, mà ngươi cũng không có tư cách ấy. Lui ra đi.”
Thương Lâm lùi ra hai bước, cung kính hành lễ. “Nương nương yên tâm, sau này thảo dân sẽ khống chế cảm xúc của mình, sẽ không để nương nương và người khác nhìn thấy cảm xúc của thảo dân.”
Nói cách khác, hắn sẽ chuyển từ khinh bỉ ra mặt thành âm thầm khinh bỉ… Thương Lâm vốn chỉ muốn cảnh háo hắn một tiếng chứ cũng không quân tâm lắm đến việc hắn nhìn nhận về cô thế nào, cho nên cô cũng lười so đo với hắn, gật đầu một cái rồi không để ý đến hắn nữa.
***
Sau khi trở về, Thương Lâm liền nghe ngóng tình hình gần đây của Cao Trầm. Nhưng điều làm cô bất ngờ là không hề có tin tức Cao Trầm bất hạnh bỏ mình vào ngày đó tháng đó, mọi thứ đều rất bình thường. Cô không khỏi trầm tư, lẽ nào phía Yến Quốc phong tỏa tin tức?
Dịch Dương thấy cô thật sự lo lắng thì miễn cưỡng đồng ý sẽ phái người âm thầm điều tra một chút. Thương Lâm vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn, hô lớn. “Chúa công, xin nhận của thuộc hạ một lạy.” Dịch Dương giãy ra khỏi tay cô. “Miễn đi, nếu trong tay anh mà có loại ám vệ như em thì ngày bị Hoắc Hoằng ám sát c.h.ế.t cũng không còn xa nữa.”
Thương Lâm đứng đó vui mừng một lúc, sau đó mới hỏi. “Ừm, em nghe ngóng tin tức của Cao Trầm như vậy, anh có ghen hay không?”