Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta

Chương 69

“Chủ nhân…” Hai người đàn ông kia cùng đồng thanh kêu lên rồi cúi đầu xuống, bộ dáng hết sức hổ thẹn.

 

“Chuyện giao cho các ngươi đi làm thì không chịu làm, lại ở đây đuổi theo một cô gái, các ngươi biết nghe lời thật đấy nhỉ…” Tô Kị vừa nói vừa cười lạnh, vẻ lạnh lùng tàn nhẫn ấy khiến Thương Lâm không nhịn được mà run lên.

 

“Ngụy hoàng đâu?”

 

Người đàn ông có vóc dáng cao hơn cúi đầu càng thấp. “Khi bọn thuộc hạ lần theo dấu vết thì chỉ thấy ả ta, không nhìn thấy Ngụy hoàng…”

 

“Vậy các ngươi đuổi theo cô ta làm cái gì?” Tô Kị bỗng nhiên nổi giận. Hai người đàn ông kia lập tức quỳ xuống, dập đầu thỉnh tội. “Xin chủ công bớt giận!”

 

Tô Kị hít sâu một hơi, quay đầu lại nhìn Thương Lâm. Dưới ánh mắt của hắn, cả người Thương Lâm trở nên cứng đờ, buộc mình phải cố nở một nụ cười. “Thì ra ngươi không muốn bắt ta… Vậy thì cáo từ, bữa nào rảnh thì cùng đi uống trà…”

 

Cô run lẩy bẩy lui ra sau, hai tay chống mặt đất định đứng dậy, ngặt nỗi hai chân không còn chút sức lực nào, loay hoay cả buổi trời mà vẫn giữ nguyên tư thế ngồi bệt dưới đất.

 

Tô Kị thấy cô từng bước lui về phía sau giống như một con sâu đo thì ngồi xuống với vẻ mặt không chút biểu cảm. Khi cô sắp lui ra khỏi phạm vi của cánh tay hắn thì hắn mới đưa tay ra nắm lấy chân cô.

 

Chân phải của cô rất mảnh mai, hắn dễ nhàng nắm được mắt cá chân của cô, dưới lòng bàn tay hắn là vải gấm bóng loáng. Rõ ràng là cô bị hành động này của hắn làm giật mình, cơ thể cũng run lên bần bật.

 

Khi Tô Kị nắm lấy chân cô thì cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng sau khi làm xong thì lại cảm thấy dường như có chút lỗ mãng. nhưng trước nay hắn không ưa gì cô nên lúc này cũng lười nói xin lỗi cô, chỉ thả tay ra rồi thản nhiên nói: “Nếu đã đến đây rồi thì làm gì cái lí bỏ đi? Lúc nãy ta đã nói rồi, những ngày tiếp theo đây phải nhờ nương nương phối hợp, đừng tự chuốc khổ vào mình.”

 

***

 

Đây là lần thứ hai Thương Lâm bị bắt cóc, và cũng giống hệt lần đầu tiên, chưa được báo một lời đã bị đánh hôn mê hai mươi bốn tiếng đồng hồ. Điểm khác nhau duy nhất chính là lần đầu tiên là bị Cao Trầm đánh ngất, lần này thì bị Tô Kị đánh ngất.

 

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi ngất đi, Thương Lâm lấy làm may mắn nghĩ rằng hên là Tô Kị không trực tiếp ra tay, nếu không với trình độ bạo lực của hắn và mức độ thù ghét đối với cô thì hắn ra tay một cái, ngất xỉu thì có ngất xỉu nhưng có tỉnh lại không thì còn khó nói lắm…

 

***

 

Khi cô tỉnh lại, mở mắt ra thì bên ngoài trời đã tối đen, ánh trăng sáng vằng vặc xuyên qua cửa sổ mà vào trong phòng. Thương Lâm nhìn ngó xung quanh một vòng, thấy mình đang ở trong một gian phòng, bên cạnh có một cô gái mặc áo vàng đang im lặng ngồi đọc sách.

 

Thấy cô tỉnh lại, cô gái áo vàng gấp sách lại, lạnh lùng nói: “Dậy sửa sang lại một chút, sư phụ muốn gặp cô.”

 

Thương Lâm nghi hoặc: “Sư phụ?”

 

Cô gái áo vàng liếc cô một cái đầy khinh bỉ. “Nói nhiều làm gì, bảo cô dậy thì dậy ngay.”

 

Thương Lâm bị điệu bộ vênh mặt hất hàm này làm cho nghẹn họng, nhưng cô cũng hiểu câu ‘người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu’, vì thế cố ổn định lại cảm xúc, nói: “Biết rồi.’

 

Cô ngủ quá lâu nên váy áo trên người đã nhăn nhúm lại, mái tóc cũng xõa tung ra. Thương Lâm muốn sửa sang lại một chút, nhưng nghĩ đến thân phận của mình lúc này là con tin thì cũng lười làm, chỉ quơ quào đầu tóc một chút rồi nói: “Được rồi, dẫn ta đi gặp sư phụ của cô đi.”

 

Cô gái áo vàng thấy thái độ của cô quá ung dung thì trong mắt lóe lên vẻ giận dữ, hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu đi, không nhìn cô nữa.

 

***

 

Đúng như Thương Lâm đã đoán, sư phụ của cô gái áo vàng chính là Tô Kị. Thương Lâm đi theo nàng ta băng qua hành lang và cây cầu đá, cuối cùng dừng lại trước một cái đình hình lục giác. Ánh trăng lành lạnh, chiếu xuống mặt đất như phủ lên một tầng bạc. Tô Kị mặc áo vải thô sơ, ngồi trên ghế đá. Trên chiếc bàn đá trước mặt có một chiếc lò nhỏ bằng đất đỏ, đang từ từ hâm rượu.

 

“Sư phụ, A Nguyễn dẫn người mà sư phụ muốn gặp tới rồi này.” Cô gái áo vàng khẽ gọi.

 

Mặt Tô Kị không chút biểu cảm, chỉ khẽ gật đầu. “Lui xuống đi.”

 

A Nguyễn cắn môi, quay đầu lại nhìn Thương Lâm một cái, lúc ấy mới lui xuống với vẻ mặt không cam tâm tình nguyện.

 

Sau khi nàng ta đi rồi, Tô Kị chỉ vào vị trí bên cạnh mình. “Ngồi đi.”

 

Thương Lâm ngồi xuống. “Có thể trả lời một câu hỏi của ta không?”

 

Tô Kị không trả lời.

 

“Ta ngủ bao lâu rồi?”

 

Tô Kị im lặng một lát rồi mới nói: “Một ngày một đêm.”

 

Giống y hệt lần trước.

 

Thương Lâm ngập ngừng một chút, lại nói tiếp. “Vậy… đây là đâu?” Đây mới là vấn đề mà cô quan tâm nhất. Cô rất sợ mình bị mang đi xa, cách Cận Dương hàng ngàn dặm. Nếu như thế, cho dù Dịch Dương có muốn cứu cô thì e là cũng không có năng lực.

 

Cuối cùng Tô Kị cũng ngước mắt lên, ánh mắt mang theo vẻ nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm vào cô.

Vân Mộng Hạ Vũ

 

“Ngươi… muốn gì?” Thương Lâm hơi khẩn trương.

 

Vẻ mặt Tô Kị rất lãnh đạm. “Không có gì, chỉ đang nghĩ rốt cuộc thì cô làm sao thế, trong đầu đang nghĩ những gì vậy?”

 

Thương Lâm lấy làm lạ. “Câu này lẽ ra phải để cho ta nói mới phải chứ? Rốt cuộc ngươi đang làm sao thế? Rốt cuộc thì ngươi ở phe nào, bắt ta để làm gì?”

 

Đây chỉ là những lời bùng phát vào lúc cực kỳ tức giận, vốn chẳng trông mong gì Tô Kị trả lời. Quả nhiên, hắn không thèm quan tâm đến câu hỏi của cô, chỉ nói: “Ta hỏi cô, tối hôm qua sở dĩ mấy người Quý Nam có thể phát hiện ra cô là do ngẫu nhiên hay là do cô cố ý?”

 

Quý Nam? Thương Lâm chớp chớp mắt, là một người trong số hai người theo đuổi bắt cô sao?

 

“Chuyện này có liên quan gì tới ngươi?” Cô hỏi ngược lại. Không biết tại sao, cô không muốn thể hiện tình cảm dành cho Dịch Dương cho người khác biết. Anh dũng xông ra dụ truy binh rời xa một người đàn ông hoàn toàn không yêu mình, nếu người khác biết được chắc chắn sẽ cảm thấy rất buồn cười.

Bình Luận (0)
Comment