“Cô… sao cô lại biết?” A Nguyễn nghiến răng nghiến lợi.
Thương Lâm biết là mình đã đoán đúng rồi. Tô Kị và A Nguyễn đều là con dân của Yến Quốc. “Không cần biết tại sao ta lại biết, dù gì thì sự thật đúng là thế.”
A Nguyễn căm hận nhìn cô một lát, sau đó đột nhiên cười lạnh. “Ai nói với cô ta là người của Ngụy Quốc, từ trước tới nay ta bao giờ thừa nhận.”
“Ồ, cô không phải à? Vậy lẽ nào cô là người của Ngụy Quốc?” Thương Lâm hỏi ngược lại.
“Ta không phải là người của Yến Quốc, cũng không phải người của Yến Quốc. Nguyễn Ngọc ta trời sinh trời nuôi, không cha không mẹ.” A Nguyễn bình tĩnh nói. “Trên đời này ta chỉ quan tâm một mình sư phụ, cho nên ta sẽ không để cô làm ảnh hưởng tới quyết định không người.”
Thương Lâm cảm thấy cơn ớn lạnh lại dâng lên. Bà nó, con mụ này dám qua mặt chủ nhân.
“Ta chưa từng muốn ảnh hưởng tới sư phụ cô, cô g.i.ế.c ta là không có lý lẽ.” Thương Lâm nói. “Hơn nữa nếu ta c.h.ế.t thì sẽ dẫn tới những hậu quả rất nghiêm trọng, cô thật sự không sợ?”
“Đương nhiên là sẽ có những hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng không liên quan gì đến ta cả.” A Nguyễn nói nhỏ. “Cô yên tâm, sau khi cô c.h.ế.t thì vẫn có thể trở về bên cạnh Ngụy hoàng. Hắn sẽ tìm thấy cô trong biệt viện của Đại Tư Mã, sẽ tổ chức tang lễ long trọng cho cô…”
Đại Tư mã… Hoắc Hoằng?
“Các người…” Người Thương Lâm run lên, cô bỗng hiểu được tính toán của bọn họ. “Các người muốn đổ tội cho Đại Tư Mã?”
A Nguyễn không trả lời nhưng cô đã hiểu ra tất cả. Đúng rồi, nhất định là thế. Đến đây, mọi nghi vấn đều đã có được lời giải thích.
Lần án sát vào đêm nguyên tiêu, ngay từ đầu Tô Kị đã không định lấy mạng Dịch Dương, hắn chỉ muốn giá họa cho Hoắc Hoằng. Hắn là người của Yến Quốc, đương nhiên là mong Ngụy Quốc càng loạn càng tốt. Giữa hoàng đế và Đại Tư Mã sớm đã có nhiều vấn đề, việc này giống như là một cái ngòi nổ, nhen lên những mâu thuẫn. Đợi vua tôi Ngụy Quốc đấu đến một mất một còn thì Yến Quốc có thể ngồi làm ngư ông đắc lợi.
Nhưng không ngờ cô lại đột nhiên xông ra làm xáo trộn kế hoạch của bọn họ. Cô đã thấy được mặt hắn nên đương nhiên hắn không thể thả cô đi mà phải nhốt cô lại.
“Sư phụ luôn nhớ mình là người của Yến Quốc nên vẫn không dám làm tổn hại đến tính mạng của cô, nhưng ta thì không quan tâm. Đợi ta g.i.ế.c cô rồi sẽ đi thỉnh tội với sư phụ sau. Đến lúc đó, cho dù người không muốn thì cũng phải tiến hành theo kế hoạch ban đầu.” A Nguyễn bước tới gần từng bước, Thương Lâm nhích người ra sau từng chút một, sau đó lưng đã chạm phải bức tường. “Công chúa điện hạ, hãy nhớ, người g.i.ế.c cô tên là Nguyễn Ngọc, muốn báo thù cũng đừng tìm lầm người. Ta chờ cô.”
Mắt lóe lên vẻ ác độc, A Nguyễn lại vung kiếm lên. Lần này động tác của nàng ta rất dứt khoát, mang theo vẻ hung tàn, không quan tâm hết thảy. Khi kiếm sắp đ.â.m vào người Thương Lâm thì…
Keng!
“Á!”
Thương Lâm mở đôi mắt đang nhắm nghiền vì hoảng sợ ra thì nhìn thấy Tô Kị đang đứng trước giường với gương mặt xanh mét, tay phải của A Nguyễn thì m.á.u chảy đầm đìa, thanh kiếm không ngừng run lên.
“Sư phụ…” Nàng ta cố nén đau, gọi hắn một tiếng.
Tô Kị cười lạnh một tiếng. “Sư phụ? Thì ra con vẫn còn nhớ ta là sư phụ của con?”
Nước mắt A Nguyễn lập tức tuôn trào. “Sư phụ, người biết mà, con làm những chuyện này đều là… đều là vì người cả!”
Tô Kị nhắm mắt lại, giọng rất lãnh đạm. “Xem ra mấy năm nay ta đã dung túng cho con quá rồi, đến nỗi hôm nay dám cả gan giấu ta làm việc này. Nếu đêm nay ta không nghĩ tới tâm trạng của con không được vui, vì thế đưa thức ăn khuya cho con thì e là ta không cách nào biết nửa đêm nửa hôm con không ngủ mà chạy tới đây lấy mạng người ta.”
A Nguyễn nghiến răng. “Sư phụ, người tưởng là con muốn lắm sao? Nhưng nếu chúng ta không g.i.ế.c cô ta, lẽ nào giữ cô ta lại để làm hại tới tất cả chúng ta sao? Cô ta đã biết toàn bộ bí mật của chúng ta, g.i.ế.c không được, thả không xong, vậy sư phụ chuẩn bị tính thế nào đây?” Môi nàng ta run lên. “Dù sao cũng không thể… giam cô ta cả đời được!” Nói xong câu này, mặt của nàng ta đã trở nên trắng bệch.
“Nói vớ vẩn!” Mặt Tô Kị biến sắc, giọng càng trầm xuống. “Lẽ ra lần này ta không nên mềm lòng mà dẫn con theo. Ngay mai con đi ngay đi, ta sẽ bảo Quý Nam đưa con về Lĩnh Nam. Con hãy ở đó mà sám hối, không được ra ngoài!”
“Sư phụ…” A Nguyễn hoảng hốt. “Người đuổi con đi? Người vì ả ta mà đuổi con đi?”
“Quý Nam!” Tô Kị không để ý đến nàng ta, gọi với ra ngoài. “Mang A Nguyễn về phòng, canh chừng nó, không cho nó chạy lung tung!”
A Nguyễn định cầu xin nhưng cuối cùng, vẻ mặt lạnh như băng của Tô Kị đã khiến nàng ta không nói nên lời, đành để Quý Nam nửa lôi nửa kéo đi ra ngoài.
Đợi bọn họ đi khỏi đó, Tô Kị mới từ từ quay đầu lại. trước mặt hắn là gương mặt không chút cảm xúc của Thương Lâm.
Ánh mắt của cô giống như một cây kim bén nhọn, đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c hắn.
***
Bóng đêm mờ mịt, Dịch Dương ngồi một mình trong Tiêu Phòng Điện, im lặng không nói.
Đây là phòng của Thương Lâm. Trên chiếc bàn trang điểm còn đặt một chiếc lược bằng đồi mồi, bên trong ngăn tủ là những trang sức như hoa tai, trâm cài tóc… và cả chiếc vòng ngọc trong suốt, bóng loáng kia. Hắn cầm lấy một chiếc trâm cài chín khúc lộng lẫy, bất giác nhớ tới vẻ mặt của cô hôm mồng một tháng giêng, khi hắn tặng cho cô chiếc trâm cài này.
“Quà mừng năm mới?” Đôi mày liễu khẽ nhướng lên, vừa xinh đẹp vừa đáng yêu.
Hắn khẽ mỉm cười. “Quà mừng năm mới.”
Cô ngắm nghía cây trâm một lát, vui vẻ đến híp mắt lại. “Vậy anh cài lên cho em đi.”
Vì thế, hắn đứng phía sau lưng cài trâm lên tóc cho cô. Nhưng trong lúc hắn đang nghiêm túc nghiên cứu xem phải cài thế nào thì cô đã tựa vào lòng hắn, không an phận mà cọ cọ, còn ngửa đầu cười hì hì. “Tối qua anh hôn lén em, bây giờ tới lượt em hôn anh, được không?”
Dáng vẻ của cô lúc ấy quả thật khiến người ta phải yêu thương.
Hắn vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp cô ở nhà A Tuấn, lúc ấy cô giống như một con mèo hoang đang giương nanh múa vuốt, ngay cả ánh mắt cũng lóe lên vẻ phẫn nộ, khiến hắn phải nhăn mày. Nhưng dần dần ở chung với nhau, hắn lại phát hiện ngoài vẻ hung hăng dữ tợn ấy ra, phần lớn thời gian cô đều có vẻ dịu dàng và chu đáo.
Cô thích đọc những câu chuyện ấm áp và thú vị, thỉnh thoảng thì làm ra những việc hơi ngốc nghếch nhưng vào thời khắc quan trọng nhất lại thông minh và tinh ý, hết sức sâu sắc.
Trước kia hắn không để ý lắm, nhưng sau khi xa nhau mới phát hiện ra thì ra có rất nhiều chuyện đã khắc sâu vào lòng mình.
Hắn nhớ tới nụ cười rạng rỡ của cô khi cắm hoa, nhớ tới dáng vẻ giận dỗi của cô khi bị hắn làm cho á khẩu không nói được, nhớ tới… vẻ dứt khoát và trấn định khi nói chia tay với hắn trong bóng đêm.
Khiến cho lần đầu tiên trong đời, hắn được nếm thử cảm giác hoảng loạn.
Dịch Dương nhắm mắt lại, thở dài một hơi rồi chậm rãi đặt chiếc trâm cài chín khúc vào trong hộp nữ trang.
Vương Hải lặng lẽ xuất hiện bên cạnh hắn, nói thật nhỏ. “Bệ hạ, thám tử hồi báo hôm nay chỗ Đại Tư Mã vẫn không có hành động gì khác thường.”
Dịch Dương gật đầu, không nói chuyện
“Bệ hạ, thần cảm thấy thích khách hôm nguyên tiêu chắc chắn là do Đại Tư Mã phái đến, nhất định hoàng hậu nương nương đang ở trong tay ông ta. Nếu người muốn cứu nương nương về thì đừng chần chừ quá lâu…”
Dịch Dương mở mắt ra. “Ngươi cảm thấy những thích khách đó là người của Đại Tư Mã phái đến?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Vương Hải ngẩn ra. “Không phải ông ta thì còn ai nữa?”
Đúng vậy, không phải Hoắc Hoằng thì còn ai vào đây?
Bây giờ, ở trong triều thế lực của hắn là mạnh nhất nên đã sớm có ý định tạo phản. Trước kia hắn chưa động thủ, một mặt là vì chưa chuẩn bị xong, mặt khác là muốn đợi hoàng đế c.h.ế.t một cách tự nhiên. Nhưng bây giờ hoàng đế càng ngày càng khó khống chế, chắc chắn trong lòng Hoắc Hoằng đã hơi hoảng loạn.
Hoắc Tử Nhiêu là quý phi, Từ Triệt lại có người thừa kế danh chính ngôn thuận là đại hoàng tử. Chỉ cần diệt trừ hắn và Thương Lâm thì đương nhiên có thể đưa đại hoàng tử lên kế vị. Đến lúc đó Hoắc Tử Nhiêu mẫu nghi thiên hạ, Hoắc Hoằng sẽ trở thành hoàng đế thực sự của đại Ngụy.
Đạo lý đơn giản này, ngay cả Vương Hải cũng nghĩ ra thì chắc hẳn những người khác cũng nghĩ tới.