“Anh đừng nói bạn gái gì nữa hết, em đã không còn là bạn gái của anh.” Cuối cùng cô cũng lên tiếng, nhưng nói với giọng điệu bình tĩnh và xa cách. “Chúng ta đã chia tay rồi.” Cô vừa nói vừa giãy giụa, định thoát khỏi vòng tay của anh.
Ngoài mặt thì giả vờ rất lạnh lùng vô tình nhưng thật ra trong lòng cô lại xót xa vô kể. Rốt cuộc thì cô vẫn không nỡ xa anh. Nhưng nếu đã nói ra những lời đó thì chi bằng hãy tranh thủ thời cơ nói cho dứt khoát, chứ cứ dây dưa kéo dài chỉ sẽ khiến mọi chuyện rối hơn mà thôi.
Bàn tay đang vòng qua eo cô của Dịch Dương càng siết chặt hơn, vẻ mặt anh vẫn rất trấn tĩnh. “Cái gì mà chia tay? Đó đều là những lời một phía em nói, anh không có đồng ý.” Đôi mắt đen sâu thẳm nhìn cô chằm chằm. “Hơn nữa, anh không tin những lời em nói.”
Thương Lâm mím môi, không lên tiếng.
“Em nói em không thích anh, vậy sao lại vì anh mà chạy ra làm mồi để dụ những người đó?” Thấy cô không nói, giọng anh trở nên ôn hòa hơn. “Bởi vì em lo lắng cho anh, muốn bảo vệ anh, cho nên mới làm thế, đúng không?”
Nói xong câu này, ngay cả bản thân Dịch Dương cũng cảm thấy rất phức tạp. Sự thật thì sau khi đoán là Thương Lâm bị Tô Kị bắt đi, anh bắt đầu suy xét đến ý đồ của cô đêm hôm đó. Kết luận cuối cùng được rút ra chính là những việc mà cô làm đều vì muốn bảo vệ anh. Cảm giác này quả là mới lạ. Bởi vì bản thân anh quá mạnh mẽ, trước nay anh luôn là chỗ dựa cho những người bên cạnh mình nên sớm đã quen với trách nhiệm làm một người che chở. Nhưng không ngờ một ngày nào đó, có một cô gái dũng cảm xông ra, định dùng cơ thể nhỏ bé của mình để bảo vệ anh.
Cô khiến anh cảm thấy rung động.
“Ai nói chứ?” Thương Lâm mạnh miệng. “Em muốn bỏ chạy một mình nhưng chẳng qua không cẩn thận bị bọn Tô Kị bắt mà thôi.”
Dịch Dương nhìn cô. “Thương Lâm, anh không phải thằng ngốc.” Nói cách khác, cô không cần dùng lời nói dối vụng về này để gạt anh.
Thương Lâm nghe câu này xong thì bỗng nhiên bật cười. “Anh có dám nói anh chưa từng nghĩ thế không?”
Dịch Dương sững sờ.
“Anh từng nghĩ như thế, cho nên lúc ấy anh mới không ngăn cản em bỏ chạy.” Vẻ mặt Thương Lâm hết sức bình tĩnh. “Thật ra, anh không hề thích em, đúng không? Nếu anh thật lòng thích em thì sẽ hiểu rằng em tuyệt đối không bỏ anh lại mà chạy.”
Dịch Dương há mồm định giải thích gì đó nhưng lại bị Thương Lâm giành nói trước. “Anh đừng vội. Em nói những lời này không phải là để trách anh. Dưới tình huống lúc ấy, anh nghĩ thế cũng là rất bình thường, em có thể hiểu được. Em chỉ đang thuật lại một sự thật, đó chính là…” Cô nói tới đây thì dừng lại một chút, dường như những câu sau đó hơi khó nói. Nhưng dù có khó nói hơn nữa thì cô cũng phải nói ra. Từng chữ như cắt vào tim cô. “Cho dù chúng ta đã ở bên nhau mấy tháng trời, nhưng trên thực tế, chúng ta không hề có chút ăn ý, thấu hiểu nhau như những người yêu nhau. Anh chưa từng cố gắng tìm hiểu em, toàn bộ những chuyện anh đối tốt với em đều giống như… giống như là đang làm một nhiệm vụ.”
Những lời này, trước đây cô chưa từng nghĩ đến, nhưng giờ khắc này đối diện với Dịch Dương, nó cứ tự nhiên tuôn trào, giống như là đã đọc thầm trong bụng hàng trăm lần vậy.
Ngay khi những lời này được thốt ra, Thương Lâm liền hiểu rằng đây chính là chân tướng. Yêu nhau mấy tháng trời, tất cả nha thấp thỏm bất an, phiền muộn rối rắm của cô đều đã có nguyên nhân.
Phụ nữ đang yêu là nhạy cảm nhất, cho nên dù không biết chân tướng của đêm hôm ấy thì cô vẫn có thể cảm nhận được thái độ của Dịch Dương hơi khác thường. Chỉ có điều trước kia không rõ nguyên nhân, bây giờ cuối cùng cũng thông suốt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Dịch Dương ngẩn ngơ mà nhìn cô, hoàn toàn không biết nên phản bác như thế nào. Những lời mạnh mẽ đanh thép này của Thương Lâm đã đánh vào lòng anh, khiến anh hoàn toàn á khẩu.
Đúng vậy, đúng là anh chưa từng có ý đi tìm hiểu cô, chưa từng nỗ lực tìm hiểu trái tim của phụ nữ, mà theo như sách nói là phức tạp và nhạy cảm. Anh tốt với cô là vì anh cho rằng bạn trai thì phải tốt với bạn gái, nhưng cái tốt này nói cho cùng vẫn không xuất phát từ chân tình. Cuối cùng thì cô cũng đã phát hiện ra.
Nhưng cô đã hiểu lầm anh một điểm. Lúc đó anh nghi ngờ cô muốn chạy trốn một mình không phải là do không tin tưởng cô mà chỉ vì trong quan niệm của anh, chưa từng có ý nghĩ rằng sẽ có một cô gái cam nguyện hy sinh cho anh.
Cho dù là mẹ của anh cũng chưa từng làm chuyện này cho anh.
“Đúng vậy, trước đây em rất thích anh, nhưng sau khi hiểu ra những chuyện này thì đột nhiên cảm thấy không còn ý nghĩa gì cả.” Giọng Thương Lâm vẫn rất lãnh đạm. “Đêm hôm đó em cứu anh không phải do em thích anh mà chỉ vì nghĩ rằng trước kia anh đã cứu em quá nhiều lần, em nên báo đáp trở lại, cho nên em chạy ra. Chỉ thế mà thôi.”
Dịch Dương nhìn gương mặt lạnh lùng như mai trong gió tuyết của cô, bỗng nhiên nảy sinh nghi ngờ với lòng tin kiên định của mình. Anh hoàn toàn không hiểu phụ nữ, không hiểu tình cảm của bọn họ tại sao sinh ra và tại sao lại mất đi. Nếu anh thật sự đã làm tổn thương Thương Lâm, phải chăng cô sẽ như vậy?
Nhưng anh lại không hy vọng cô thông suốt.
Cuối cùng anh không bình tĩnh được nữa, khó nhọc nói. “Lâm Lâm, em nghe anh nói đã. Trước đây anh không hiểu được lòng mình cho nên mới khiến em đau lòng… Bây giờ anh hiểu rồi nên những chuyện như thế sẽ không xảy ra nữa đâu. Em tin anh đi, được không?” Hai chữ cuối cùng loáng thoáng mang theo sự van nài.
Thương Lâm chưa bao giờ nhìn thấy Dịch Dương như vậy. Cô nhìn anh mất đi vẻ ung dung tránh định thường ngày, lòng vừa mơ hồ vừa đau xót nên vô ý buột miệng nói. “Thật ra anh cần gì phải làm vậy? Em biết anh hoàn toàn không thích em, chẳng qua do muốn chịu trách nhiệm nên mới ở bên em mà thôi. Em không thích thế, cứ như em là một gánh nặng khiến người ta phải đau đầu vậy. Cho dù trước kia em rất thích anh thì bây giờ em cũng không muốn tiếp tục ở bên cạnh anh nữa.”