Hoàng Đế Là Đồng Hương Của Ta

Chương 92

Thương Lâm ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc mà nhìn anh. “Dịch Dương, anh thật sự thích em sao?”

 

Dịch Dương ngẩn ra. “Em vẫn không tin sao?”

 

“Không tin.” Thương Lâm trả lời rất thẳng thắn. “Anh đã gạt em một lần nên em lo là sẽ có lần thứ hai. Hơn nữa diễn xuất của anh quá tốt nên em không cách nào tin tưởng được.”

 

Dịch Dương không ngờ rằng diễn xuất tốt cũng là một rắc rối nên khổ sở nhíu mày lại. “Vậy anh phải làm sao thì em mới tin đây?” Anh dừng một chút, nói tiếp. “Không đúng, em trả lời anh trước đã, tại sao em lại không tin anh?”

 

Đôi mắt đen nhìn thẳng vào cô, anh nhẹ nhàng hỏi. “Lẽ nào chuyện anh thích em lại khó tin đến vậy sao?” Khiến em hoài nghi anh thế này.

 

Những lời này được nói ra thì hình như mọi chuyện đều là do tự mình Thương Lâm vô cớ gây sự, tự chuốc phiền toái, khiến cho cô phải nhíu mày lại.

 

“Không phải em không tin anh mà là có rất nhiều chuyện anh đều giấu giếm em, khiến em không cách nào tin được.” Thương Lâm bỗng nhiên không muốn né tránh nữa. băn khoăn rối rắm lâu như thế, hôm nay nhất định phải nói hết ra cho rõ ràng mới được.

 

“Anh giấu giếm em khi nào chứ?” Dịch Dương vẫn chưa hiểu.

 

“Rất nhiều lần.” Thương Lâm nghiêm túc nói. “Bất luận là những kế hoạch của anh hay là chuyện quá khứ của anh thì anh đều có thói quen giấu giếm em. Anh hoàn toàn không coi em là người của mình.”

 

Cô từng tức giận vì anh không chịu nói cho cô biết bước tiếp theo của kế hoạch, còn hỏi thẳng trước mặt anh nhưng không có hiệu quả. Cho dù cô từng bày tỏ rõ với anh là mình muốn cùng gánh vác với anh nhưng anh vẫn không chịu chủ động thẳng thắn với cô, cô phải không ngừng theo sau để hỏi thì anh mới để lộ ra đôi chút. Có một dạo Thương Lâm cảm thấy nguyên tắc của anh trong chuyện này chính là: có thể giấu thì sẽ không nói, có thể kéo dài thì sẽ kéo dài.

 

Điều này làm cho cô để bụng. Huống chi từ trước đến nay anh vẫn như ẩn mình sau một đám mây mù, dùng hết sức cũng chỉ có thể nắm bắt được đôi chút về gia đình thần bí của anh.

 

Thương Lâm không cách nào tưởng tượng được có đôi tình nhân nào yêu nhau nửa năm mà đàng trai vẫn cố ý giấu giếm đàng gái, cho dù cô rất tò mò.

 

Đương nhiên, Thương Lâm cũng không phải là người cho rằng hễ yêu nhau thì phải hiểu hết tổ tiên mười tám đời của nhau, nhưng cái cô để ý là thái độ của anh. Sau khi bị anh lừa gạt một lần, cô vốn đã mất lòng tin ở anh. Sự giấu giếm của anh lại càng tăng thêm cảm giác không an toàn của cô, cuối cùng khiến cô không thể tin tưởng anh.

 

Nói cho cùng thì cô chỉ muốn trở thành một người có thể khiến anh tự nguyện mở rộng lòng mình.

 

Dịch Dương nhìn gương mặt nghiêm túc của cô, không biết nên nói gì mới phải. Anh tưởng rằng mình đã làm rất tốt, dịu dàng chu đáo, thân thiết ân cần nhưng thì ra trong những chi tiết quan trọng thế này, anh vẫn làm cô thấy mất mát.

 

“Anh… không biết em lại để tâm đến chuyện này.” Anh cười gượng gạo. “Có những chuyện anh không muốn nói là bởi vì ngay cả bản thân anh cũng không muốn nghĩ tới.”

 

Thương Lâm sửng sốt.

 

Anh nắm tay cô. “Em muốn biết chuyện gì, anh có thể kể hết với em. Anh vốn không có chuyện gì phải giấu giếm em cả.”

 

Thái độ này của anh làm Thương Lâm cảm thấy không biết phải làm sao, chỉ há hốc mồm mà không thốt ra được lời nào.

 

“Không nghĩ ra à? vậy để anh chọn một chuyện để kể.” Anh mỉm cười, giọng có vẻ thoải mái. “Ba của anh… anh nghĩ có thể em biết ông ấy.”

 

Vân Mộng Hạ Vũ

“Sao em lại biết ba của anh chứ…”

 

Dịch Dương kề sát vào tai cô, nói nhỏ một cái tên khiến mắt Thương Lâm lập tức sáng lên. “Ông ấy là ba anh?” Thấy Dịch Dương gật đầu, cô cảm thấy mình không đỡ nổi nữa. “Em biết gia thế của anh rất dữ dội, nhưng không ngờ… ông ấy lại là ba của anh!”

 

Trời đất ơi, đều họ Dương mà, sao trước đây cô không liên tưởng hai người này với nhau nhỉ?

 

“Ba và anh không thân thiết với nhau lắm, một năm chỉ gặp nhau vài lần, cho nên em không cần để tâm đến. Về phần mẹ anh…” Dịch Dương dừng một chút. “Trước kia em nói mình chưa từng gặp ba mình, thật ra anh cũng giống như em, anh chưa từng được gặp mẹ mình. Khi anh nhớ được chuyện thì bà đã không còn nữa.” Anh ngập ngừng một chút. “Là tự sát.”

 

Người Thương Lâm run lên một chút. “Bà ấy…”

 

“Anh cũng không biết tại sao nhưng trong gia đình như vậy, rất nhiều người đều không được bình thường, muốn c.h.ế.t cũng không có gì lạ. Sau khi anh trưởng thành thì từng nghiên cứu di thư của bà, đúng là bà không bị ai g.i.ế.c mà chỉ một lòng không muốn sống nữa.” Anh cười tự giễu. “Cho dù lúc ấy có một đứa trẻ đang khóc lóc đòi bú, cần bà ấy chăm sóc.”

 

“Năm 18 tuổi, anh liền rời khỏi nhà, vào học trường quân đội. Sau đó vượt qua những thử thách để vào căn cứ, quanh năm suốt tháng ở trong đó. Những ngày tháng ở cùng với các đồng đội hết sức vui vẻ, nhưng những chuyện đó phần lớn là bí mật không thể nói với bất cứ ai. Ngoại trừ việc này…” Anh nhìn cô với vẻ trêu đùa. “Một đám đàn ông sống chung với nhau, em có hứng thú nghe không?”

 

Anh lại vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cô vào lòng mình, như là ôm một đứa trẻ. “Cho nên em thấy đó, không phải anh không muốn kể cho em nghe chuyện của anh mà những chuyện ấy đều quá tồi tệ, anh không muốn em nghe xong lại buồn.”

 

Thương Lâm gác cằm lên vai anh, xương vai cứng rắn của anh khiến cô hơi đau, giống như tâm trạng của cô lúc này.

 

“Em xin lỗi…” Là cô quá ngang ngạnh, không hiểu chuyện. Lẽ ra cô phải đoán được rằng với xuất thân của anh, chắc chắn đã trải qua những chuyện rất phức tạp. Những hồi ức đau buồn như vậy, tại sao cô lại ép anh nhất định phải nói ra?

 

Nghe cô xin lỗi, anh ngạc nhiên giây lát rồi lại mỉm cười. “Em không trách anh là tốt rồi, thật sự không cần xin lỗi anh đâu. Đối với anh mà nói thì đây cũng chẳng phải vết thương lòng không thể chạm vào, chẳng qua… chỉ là những chuyện không được vui lắm mà thôi.”

 

Nếu cô muốn hỏi những chuyện anh không thể nói với cô, chẳng hạn như những nhiệm vụ mà anh từng thực hiện thì chẳng những anh không nói mà cũng sẽ không cảm thấy áy náy vì đã giấu cô. Nhưng những thứ cô muốn biết lại là những chuyện nhỏ nhặt có liên quan đến anh, vậy đó chính là yêu cầu rất hợp lý của bạn gái đối với bạn trai. Thứ không bình thường chính là gia đình của anh, cho nên cô không cần nói xin lỗi.

 

“Em muốn biết chuyện gì thì anh cũng đã kể cho em nghe hết rồi, em có thể tin anh được chưa?” Anh cúi đầu nhìn cô, vẻ trưng cầu trong mắt anh vừa nghiêm túc vừa mang theo chút căng thẳng. “Lâm lâm, anh thật lòng đấy…”

 

Thật lòng thích em.

Bình Luận (0)
Comment